Chương 499: Giết mày lập uy
Phúc Vương
19/03/2024
“Lại là mày nữa hả?”
Tọa Sơn Điêu nhìn thấy Diệp Lâm thì giận sôi máu.
Vừa rồi Diệp Lâm hút ngược lại tinh huyết của mình, mình còn chưa kịp tìm Diệp Lâm tính sổ.
Bây giờ cậu ta lại phá hư chuyện tốt của mình.
Thù mới hận cũ khiến Tọa Sơn Điêu cực kì giận dữ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sổng đối phương.
“Nếu mày muốn đi tìm chết thì tao đây sẽ làm thịt mày trước!”
Tọa Sơn Điêu dời mục tiêu sang Diệp Lâm, đôi dao lưỡi liềm đánh thẳng về phía Diệp Lâm.
Lúc này, Diệp Lâm đứng trước người Hàn Anh, nói: “Cô tránh ra đi, đế tôi đối phó với anh ta!”
“Ừ!” Hàn Anh không cậy mạnh, biết mình không phải đối thủ của Tọa Sơn Điêu, đành phải thu tay lại: “Diệp tiên sinh, anh cấn thận một chút, pháp khí trong tay anh ta rất lợi hại!”
“Một tấc ngắn, một tấc hiểm, vừa lúc khắc chế thanh kiếm trong tay anh.”
Diệp Lâm cười hờ hững: “Khắc chế chỉ có trong tình huống thế lực ngang nhau thôi.”
“Dù anh ta có vũ khí gì, biến hóa thế nào, thì tôi cũng có thế chém hết trong một kiếm!”
Trong nhất thời, trên người Diệp Lâm tràn đầy khí phách, khiến Hàn Anh rất là kính nế.
“Chúc tiên sinh chiến thắng trở về!” Hàn Anh vừa giật mình vừa khâm phục mà lùi ra sau.
“Hàn sư muội, cô không sao chứ?”
Ngay sau đó, Đoạn Tử Du đi tới bên cạnh Hàn Anh, hỏi han ân cần, rất là quan tâm.
“Lúc nãy tên khốn kiếp kia có làm cô bị thương hay không?”
“Tôi đánh anh ta từ sau lưng, đánh trúng anh ta luôn, vốn định dời đi sự chú ý của anh ta đế tranh thủ thời cơ cho cô tránh ra, nào ngờ anh ta trốn cũng không trốn, thà ăn luôn một quyền của tôi.”
“Ngược lại là tôi, còn bị bật ngược lại nữa, cảm giác một quyền kia như là đánh vào vách núi vậy!”
Đoạn Tử Du xoa xoa cổ tay, lòng mang sợ hãi mà nói.
“Tôi không sao.” Hàn Anh lạnh nhạt đáp lại một câu.
Một đòi mắt đẹp nhìn chằm chằm về phía Diệp Lâm. Trong mắt và trong giọng nói đều có chứa vẻ yêu thích.
Đoạn Tử Du thấy vậy thì rất là ghen ghét.
Hai người tuối tác xấp xỉ, gia thế tương đương, cùng ra từ doanh trại huấn luyện tân binh quân bộ, gọi nhau là sư huynh muội.
ở trong quân phần nhiều là nam tính, Hàn Anh giống như là một đóa hoa sen không nhiễm mùi bùn, khiến vô số người mê muội.
Đoạn Tử Du đã nảy sinh tình cảm với Hàn Anh từ lâu rồi, thậm chí còn định nhờ cha thay mình đi cầu hôn.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Đoạn Tử Du thấy Hàn Anh dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía một người đàn ông.
Anh ta nhìn về phía Diệp Lâm, không nhịn được nhíu mày.
“Hừ, chẳng lẽ thanh kiếm trong tay thằng nhãi kia cũng là pháp khí, nên mới có thế đỡ được đôi dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu?”
“Haizz, tiếc là ta không mang theo chiến thần đao trong doanh trại của cha theo, vũ khí cấp bậc chiến thần chắc là có thể đỡ được pháp khí!”
Đoạn Tử Du cảm thấy nếu mình mang theo chiến thần đao thì dù có không phải là đối thủ của Tọa Sơn Điêu, ít nhất cũng sẽ cứu được Hàn Anh từ trong tay Tọa Sơn Điêu, không cho Diệp Lâm có cơ hội thể hiện.
Tọa Sơn Điêu nhìn thấy Diệp Lâm thì giận sôi máu.
Vừa rồi Diệp Lâm hút ngược lại tinh huyết của mình, mình còn chưa kịp tìm Diệp Lâm tính sổ.
Bây giờ cậu ta lại phá hư chuyện tốt của mình.
Thù mới hận cũ khiến Tọa Sơn Điêu cực kì giận dữ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sổng đối phương.
“Nếu mày muốn đi tìm chết thì tao đây sẽ làm thịt mày trước!”
Tọa Sơn Điêu dời mục tiêu sang Diệp Lâm, đôi dao lưỡi liềm đánh thẳng về phía Diệp Lâm.
Lúc này, Diệp Lâm đứng trước người Hàn Anh, nói: “Cô tránh ra đi, đế tôi đối phó với anh ta!”
“Ừ!” Hàn Anh không cậy mạnh, biết mình không phải đối thủ của Tọa Sơn Điêu, đành phải thu tay lại: “Diệp tiên sinh, anh cấn thận một chút, pháp khí trong tay anh ta rất lợi hại!”
“Một tấc ngắn, một tấc hiểm, vừa lúc khắc chế thanh kiếm trong tay anh.”
Diệp Lâm cười hờ hững: “Khắc chế chỉ có trong tình huống thế lực ngang nhau thôi.”
“Dù anh ta có vũ khí gì, biến hóa thế nào, thì tôi cũng có thế chém hết trong một kiếm!”
Trong nhất thời, trên người Diệp Lâm tràn đầy khí phách, khiến Hàn Anh rất là kính nế.
“Chúc tiên sinh chiến thắng trở về!” Hàn Anh vừa giật mình vừa khâm phục mà lùi ra sau.
“Hàn sư muội, cô không sao chứ?”
Ngay sau đó, Đoạn Tử Du đi tới bên cạnh Hàn Anh, hỏi han ân cần, rất là quan tâm.
“Lúc nãy tên khốn kiếp kia có làm cô bị thương hay không?”
“Tôi đánh anh ta từ sau lưng, đánh trúng anh ta luôn, vốn định dời đi sự chú ý của anh ta đế tranh thủ thời cơ cho cô tránh ra, nào ngờ anh ta trốn cũng không trốn, thà ăn luôn một quyền của tôi.”
“Ngược lại là tôi, còn bị bật ngược lại nữa, cảm giác một quyền kia như là đánh vào vách núi vậy!”
Đoạn Tử Du xoa xoa cổ tay, lòng mang sợ hãi mà nói.
“Tôi không sao.” Hàn Anh lạnh nhạt đáp lại một câu.
Một đòi mắt đẹp nhìn chằm chằm về phía Diệp Lâm. Trong mắt và trong giọng nói đều có chứa vẻ yêu thích.
Đoạn Tử Du thấy vậy thì rất là ghen ghét.
Hai người tuối tác xấp xỉ, gia thế tương đương, cùng ra từ doanh trại huấn luyện tân binh quân bộ, gọi nhau là sư huynh muội.
ở trong quân phần nhiều là nam tính, Hàn Anh giống như là một đóa hoa sen không nhiễm mùi bùn, khiến vô số người mê muội.
Đoạn Tử Du đã nảy sinh tình cảm với Hàn Anh từ lâu rồi, thậm chí còn định nhờ cha thay mình đi cầu hôn.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Đoạn Tử Du thấy Hàn Anh dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía một người đàn ông.
Anh ta nhìn về phía Diệp Lâm, không nhịn được nhíu mày.
“Hừ, chẳng lẽ thanh kiếm trong tay thằng nhãi kia cũng là pháp khí, nên mới có thế đỡ được đôi dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu?”
“Haizz, tiếc là ta không mang theo chiến thần đao trong doanh trại của cha theo, vũ khí cấp bậc chiến thần chắc là có thể đỡ được pháp khí!”
Đoạn Tử Du cảm thấy nếu mình mang theo chiến thần đao thì dù có không phải là đối thủ của Tọa Sơn Điêu, ít nhất cũng sẽ cứu được Hàn Anh từ trong tay Tọa Sơn Điêu, không cho Diệp Lâm có cơ hội thể hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.