Chương 119: Kết quả
Phúc Vương
01/02/2024
Thấy Diệp Lâm đánh đánh cậu Cát, đám người Đổng Kiến đều bị dọa ngây cả người.
Cậu Cát là ai cơ chứ? Là cậu út nhà họ Cát!
Mà nhà họ Gát là một trong mười đại gia tộc của Yến Kinh, giàu nhất một vùng, thực lực hùng hậu.
Ngay cả sợi lông tơ trên người cậu Cát cũng to hơn eo của người bình thường.
Thằng nhãi cậu có mấy cái đầu mà dám đánh cậu Cát? Thật đúng là không sợ chết mà!
Đổng Kiến thấy vậy thì sợ đến mức tay chân luống cuống. Anh ta sợ liên lụy đến mình.
Dù sao Diệp Lâm cũng là bạn học của mình, mình thế nào cũng phải có liên quan...
“Diệp Lâm, cậu điên rồi hả?” Lư Sơ Tuyết hét chói tai, giống như Diệp Lâm không phải đánh cậu Cát, mà là đánh cô ta vậy.
Cô ta vốn định nịnh bợ cậu Cát và nhà họ Cát, để bước vào giới thượng lưu thương giới Yến Kinh.
Kết quả, ngay bước đầu tiên Susan đã không chịu phối hợp, tiếp theo là Diệp Lâm ra tay đánh cậu Cát.
Cái loại bạn học gì thế này? Sao cứ kéo chân sau cô ta mãi thế?
Diệp Lâm mặc kệ những người khác, lạnh lùng cảnh cáo cậu Cát: “Mày có nghe tao nói hay không?”
“Nghe rồi... nghe rồi...” Cậu Cát gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Mau buông tay đi... tay của tôi sắp gấy rồi...”
Răng rắc!
Khoảnh khắc Diệp Lâm buông tay ra, cổ tay của cậu Cát cuối cùng vẫn bị bẻ gấy.
“AI” Cậu Cát hét thảm một tiếng, lùi ra sau liên tục. “Cút!” Diệp Lâm lạnh lùng quát lớn.
“Mày... mày...” Cậu Cát nắm cổ tay lùi ra đến một khoảng cách an toàn mới giận dữ nói: “Mày chờ cho tao!”
“Mày dám bẻ gấy cổ tay tao... Tao sẽ không tha cho mày!” Đây chính là tòa nhà Phú Quý, là địa bàn của nhà họ Cát!
Dám ở địa bàn của mình bẻ gãy cổ tay mình?
Cậu Cát thề nếu không báo thù là sẽ không làm người! 'Thấy dáng vẻ chật vật bỏ đi của cậu Cát, các bạn học đều sợ ngây người.
“Diệp Lâm... điên thật rồi... ngay cả cậu Cát mà cũng dám đánh... còn bẻ gãy cổ tay người ta nữa!”
“Xem ra là ngồi không năm năm tù rồi. Có khi cậu ta sẽ vì chuyện lần này mà bị bắt đi tù thêm mấy ngày nữa. Cậu ta đánh cậu Cát mà, nhà họ Cát làm gì chịu
bỏ qual”
“Chúng ta có nên bỏ đi trước hay không? Lỡ như lát nữa liên lụy đến chúng ta thì làm sao bây giờ? Ai có thể chịu nổi lửa giận của nhà họ Cát?”
Một vài bạn học nhát gan thấy tình huống không ổn, sợ liên lụy đến mình, định đi về trước.
Nhưng khi ra tới cửa phòng, bọn họ phát hiện đã có vài tên bảo vệ chặn đường.
“Cát tổng phân phó người trong phòng tạm thời không được ra ngoài!” “Chờ khi Cát tổng đến lại xử lý!”
“Hừ, các cô cậu đúng là to gan, ngay cả cậu út nhà họ Cát chúng tôi cũng dám đắc tội!”
Lúc nãy cậu Cát đi, đã dặn dò bảo vệ tòa nhà chặn cửa phòng kia, vì sợ Diệp Lâm bỏ trốn.
Đám bảo vệ tới đây, bất chấp tất cả mà đi chặn mọi người, chờ cậu Cát quay lại xử lý.
Cậu Cát là ai cơ chứ? Là cậu út nhà họ Cát!
Mà nhà họ Gát là một trong mười đại gia tộc của Yến Kinh, giàu nhất một vùng, thực lực hùng hậu.
Ngay cả sợi lông tơ trên người cậu Cát cũng to hơn eo của người bình thường.
Thằng nhãi cậu có mấy cái đầu mà dám đánh cậu Cát? Thật đúng là không sợ chết mà!
Đổng Kiến thấy vậy thì sợ đến mức tay chân luống cuống. Anh ta sợ liên lụy đến mình.
Dù sao Diệp Lâm cũng là bạn học của mình, mình thế nào cũng phải có liên quan...
“Diệp Lâm, cậu điên rồi hả?” Lư Sơ Tuyết hét chói tai, giống như Diệp Lâm không phải đánh cậu Cát, mà là đánh cô ta vậy.
Cô ta vốn định nịnh bợ cậu Cát và nhà họ Cát, để bước vào giới thượng lưu thương giới Yến Kinh.
Kết quả, ngay bước đầu tiên Susan đã không chịu phối hợp, tiếp theo là Diệp Lâm ra tay đánh cậu Cát.
Cái loại bạn học gì thế này? Sao cứ kéo chân sau cô ta mãi thế?
Diệp Lâm mặc kệ những người khác, lạnh lùng cảnh cáo cậu Cát: “Mày có nghe tao nói hay không?”
“Nghe rồi... nghe rồi...” Cậu Cát gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Mau buông tay đi... tay của tôi sắp gấy rồi...”
Răng rắc!
Khoảnh khắc Diệp Lâm buông tay ra, cổ tay của cậu Cát cuối cùng vẫn bị bẻ gấy.
“AI” Cậu Cát hét thảm một tiếng, lùi ra sau liên tục. “Cút!” Diệp Lâm lạnh lùng quát lớn.
“Mày... mày...” Cậu Cát nắm cổ tay lùi ra đến một khoảng cách an toàn mới giận dữ nói: “Mày chờ cho tao!”
“Mày dám bẻ gấy cổ tay tao... Tao sẽ không tha cho mày!” Đây chính là tòa nhà Phú Quý, là địa bàn của nhà họ Cát!
Dám ở địa bàn của mình bẻ gãy cổ tay mình?
Cậu Cát thề nếu không báo thù là sẽ không làm người! 'Thấy dáng vẻ chật vật bỏ đi của cậu Cát, các bạn học đều sợ ngây người.
“Diệp Lâm... điên thật rồi... ngay cả cậu Cát mà cũng dám đánh... còn bẻ gãy cổ tay người ta nữa!”
“Xem ra là ngồi không năm năm tù rồi. Có khi cậu ta sẽ vì chuyện lần này mà bị bắt đi tù thêm mấy ngày nữa. Cậu ta đánh cậu Cát mà, nhà họ Cát làm gì chịu
bỏ qual”
“Chúng ta có nên bỏ đi trước hay không? Lỡ như lát nữa liên lụy đến chúng ta thì làm sao bây giờ? Ai có thể chịu nổi lửa giận của nhà họ Cát?”
Một vài bạn học nhát gan thấy tình huống không ổn, sợ liên lụy đến mình, định đi về trước.
Nhưng khi ra tới cửa phòng, bọn họ phát hiện đã có vài tên bảo vệ chặn đường.
“Cát tổng phân phó người trong phòng tạm thời không được ra ngoài!” “Chờ khi Cát tổng đến lại xử lý!”
“Hừ, các cô cậu đúng là to gan, ngay cả cậu út nhà họ Cát chúng tôi cũng dám đắc tội!”
Lúc nãy cậu Cát đi, đã dặn dò bảo vệ tòa nhà chặn cửa phòng kia, vì sợ Diệp Lâm bỏ trốn.
Đám bảo vệ tới đây, bất chấp tất cả mà đi chặn mọi người, chờ cậu Cát quay lại xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.