Chương 1000: Khác nghề như cách núi
Phúc Vương
30/05/2024
Đan dược tốt là tốt thật, nhưng lại dùng cho trung y,không liên quan gì đến y học hiện đại
Không lẽ người bệnh đến bệnh viện chụp này chụp kia khám sức khỏe, anh lại đi nói với người ta uống một viên đan dược là được rồi, không cần khám lung tung?
Anh cảm thấy người ta sẽ nghĩ thế nào? Đầu óc bác sĩ có vấn đề hả?
Nếu người ta muốn khám trung y thì người ta đã đi bệnh viện trung y rồi, còn chạy đến bệnh viện tây y của anh làm gì?
Đây chính là vấn đề về lập trường.
Bảo bệnh viện tây y ra đơn thuốc là trung y?
“Tiểu thần y, tuy rằng đan dược của cậu có hiệu quả rất tốt, nhưng mà cậu cũng phải suy xét đến mức. độ tiếp thu của người bệnh, bắt buộc dùng có khi sẽ mang đến hiệu quả ngược”
“Đúng vậy, hiện nay người dân nước ta không tin nhiều vào trung y, chắc là hơi khó khi bảo bọn họ dùng trung dược”
“Chúng tôi còn phải nghiên cứu và học tập về ba viên đan dược, chứ ngay khi cả bản thân chúng tôicũng không hiểu thì sao có thể ra thuốc đúng bệnh cho người bệnh được?”
Mọi người sôi nổi đưa ra ý kiến của mình. Nói tóm lại chính là rất khó khăn, không thể giải quyết trong một câu nói được.
“Các ông phải tự giải quyết mấy vấn đề mà các ông nói” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Nếu không tôi gọi các ông đến để làm gì?
“Sau khi trở về, các ông hãy mở họp ngay để tiến hành huấn luyện tất cả các bác sĩ, chỗ nào không hiểu thì đi bệnh viện trung y tìm người giúp đỡ, bác sĩ sẽ mở rộng giải thích chỗ tốt của đan dược với người bệnh”
“Đây là các công việc mà các ông cần phải làm”
Diệp Lâm tất nhiên biết cần phải tốn một quá trình để tiếp thu sự vật mới mẻ.
Nếu có ba bệnh viện lớn dẫn đầu thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Ơ kìa..” Nghe vậy, đám tây y đều có chút sửng sốt.
Bảo trung y huấn luyện bọn họ, sau đó bọn họ sẽ đi mở rộng trung dược với người bệnh? Có khác gì bảo bọn họ đi đập bát cơm của chính mình đâu chứ?
Vậy thì tương lai liệu có cần phải có tây y nữa không? Dù sao thì ai cũng đi học trung y hết rồi.
Khác nghề như cách núi.
Dù rằng trung y và tây y đều là y, nhưng mà là kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Bọn họ rất lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, dẫn đến toàn dân đều uống trung dược thì bọn họ phải nghỉ việc.
“Tiểu thần y!” Lúc này, phó viện trưởng đứng dậy nói: “Mở rộng thần dược tất nhiên là chuyện lớn lợi quốc lợi dân, nhưng mà.
Phó viện trưởng đảo giọng hỏi ra một vấn đề hiện thực và nghiêm túc hơn nữa: “Xưởng sản xuất thuốc tây phải làm sao đây?”
“Cả nước có mấy nghìn công ty dược phẩm. Một khi ba viên đan dược của cậu lũng đoạn thị trường thì mấy công ty đó biết làm sao đây?”
Đây là chuyện rút dây động rừng, không thể không cẩn thận.
Phó viện trưởng hỏi thẳng vào trung tâm vấn đề: “Chẳng lẽ phải đóng cửa hết sao?”
“Không được sao?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lạc hậu là sẽ bị đào thải vốn là một chuyện rất bình thường. Chẳng lẽ phải giữ xấu bỏ tốt?”
“Đối với những công ty chỉ biết ăn no chờ chết, không có năng lực nghiên cứu khoa học, đóng cửa là chuyện tốt”
Không lẽ người bệnh đến bệnh viện chụp này chụp kia khám sức khỏe, anh lại đi nói với người ta uống một viên đan dược là được rồi, không cần khám lung tung?
Anh cảm thấy người ta sẽ nghĩ thế nào? Đầu óc bác sĩ có vấn đề hả?
Nếu người ta muốn khám trung y thì người ta đã đi bệnh viện trung y rồi, còn chạy đến bệnh viện tây y của anh làm gì?
Đây chính là vấn đề về lập trường.
Bảo bệnh viện tây y ra đơn thuốc là trung y?
“Tiểu thần y, tuy rằng đan dược của cậu có hiệu quả rất tốt, nhưng mà cậu cũng phải suy xét đến mức. độ tiếp thu của người bệnh, bắt buộc dùng có khi sẽ mang đến hiệu quả ngược”
“Đúng vậy, hiện nay người dân nước ta không tin nhiều vào trung y, chắc là hơi khó khi bảo bọn họ dùng trung dược”
“Chúng tôi còn phải nghiên cứu và học tập về ba viên đan dược, chứ ngay khi cả bản thân chúng tôicũng không hiểu thì sao có thể ra thuốc đúng bệnh cho người bệnh được?”
Mọi người sôi nổi đưa ra ý kiến của mình. Nói tóm lại chính là rất khó khăn, không thể giải quyết trong một câu nói được.
“Các ông phải tự giải quyết mấy vấn đề mà các ông nói” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Nếu không tôi gọi các ông đến để làm gì?
“Sau khi trở về, các ông hãy mở họp ngay để tiến hành huấn luyện tất cả các bác sĩ, chỗ nào không hiểu thì đi bệnh viện trung y tìm người giúp đỡ, bác sĩ sẽ mở rộng giải thích chỗ tốt của đan dược với người bệnh”
“Đây là các công việc mà các ông cần phải làm”
Diệp Lâm tất nhiên biết cần phải tốn một quá trình để tiếp thu sự vật mới mẻ.
Nếu có ba bệnh viện lớn dẫn đầu thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Ơ kìa..” Nghe vậy, đám tây y đều có chút sửng sốt.
Bảo trung y huấn luyện bọn họ, sau đó bọn họ sẽ đi mở rộng trung dược với người bệnh? Có khác gì bảo bọn họ đi đập bát cơm của chính mình đâu chứ?
Vậy thì tương lai liệu có cần phải có tây y nữa không? Dù sao thì ai cũng đi học trung y hết rồi.
Khác nghề như cách núi.
Dù rằng trung y và tây y đều là y, nhưng mà là kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Bọn họ rất lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, dẫn đến toàn dân đều uống trung dược thì bọn họ phải nghỉ việc.
“Tiểu thần y!” Lúc này, phó viện trưởng đứng dậy nói: “Mở rộng thần dược tất nhiên là chuyện lớn lợi quốc lợi dân, nhưng mà.
Phó viện trưởng đảo giọng hỏi ra một vấn đề hiện thực và nghiêm túc hơn nữa: “Xưởng sản xuất thuốc tây phải làm sao đây?”
“Cả nước có mấy nghìn công ty dược phẩm. Một khi ba viên đan dược của cậu lũng đoạn thị trường thì mấy công ty đó biết làm sao đây?”
Đây là chuyện rút dây động rừng, không thể không cẩn thận.
Phó viện trưởng hỏi thẳng vào trung tâm vấn đề: “Chẳng lẽ phải đóng cửa hết sao?”
“Không được sao?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lạc hậu là sẽ bị đào thải vốn là một chuyện rất bình thường. Chẳng lẽ phải giữ xấu bỏ tốt?”
“Đối với những công ty chỉ biết ăn no chờ chết, không có năng lực nghiên cứu khoa học, đóng cửa là chuyện tốt”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.