Chương 716: Không dám!
Phúc Vương
30/03/2024
Ong ong ong...
Ngay tại khoảnh khắc Hứa Lộc sắp ra tay.
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng máy bay trực thăng.
Đám người họ Hứa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thanh Môn nước ngoài bay vút qua phía trên đầu mình.
Cùng lúc đó, vài tên cao thủ Thanh Môn trong máy bay trực thăng cũng thấy tình huống bên dưới
“Ha ha, phương Đông có câu 'tới sớm không bằng tới đúng lúc', vừa lúc bị chúng ta bắt gặp rồi kìa!”
“Đúng là đạp mòn giày sắt không tìm được! Lúc nãy ở Bạch Vân Quan không bắt được thẳng nhãi kia, bây giờ lại ở nửa đường bắt được!”
“Làm chết thắng nhãi kia hả, tính thêm chúng tôi nữa!”
Đám cao thủ Thanh Môn quan sát bên dưới, thấy được Diệp Lâm thì rất là vui mừng, ai nấy đều sốt ruột đi xuống.
Có điều, khi vừa nói xong, trong đầu bọn họ có một chút hỗn loạn, dường như là từng nói những lời kia rồi, và cả một màn trước mắt cũng quen quen nữa?
Ba vị cao thủ Thanh Môn nhảy xuống máy bay trực thăng.
“Hóa ra là các bạn Thanh Môn nước ngoài!” Hồ Điệp Mê thấy vậy thì vội vàng ôm quyền chào hỏi: “Chẳng lẽ các người cũng có thù với thắng nhãi nữa hả?”
“Đúng vậy!” Ông cụ dẫn đầu từ từ gật đầu: “Thăng nhãi kia giết một vị đường chủ của Thanh Môn chúng tôi. Chúng tôi nhận lệnh đến đây đế lấy cái mạng chó của cậu ta!”
Hồ Điệp Mê nghe vậy thì nảy sinh ý nghĩ hợp tác với Thanh Môn.
Rốt cuộc thì hiện giờ đỉnh Ưng Chủy bọn họ đã mất đi một chiến lực mạnh là đại đương gia, sau này bọn họ ở núi Trường Bạch chắc chắn sẽ bị chèn ép.
Nếu có thể nhân cơ hội này kết giao với Thanh Môn nước ngoài thì đỉnh Ưng Chủy bọn họ vẫn có thể đứng thắng người được.
“Nếu mọi người đều có cùng một mục tiêu thì hôm nay chúng ta hãy cùng hợp tác làm chết thẳng nhãi kia đi?” Hồ Điệp Mê đề nghị
“Dì ơi?” Hứa Lộc có chút không vui khi để người ngoài xen vào.
Anh ta cũng kế thừa luôn cả tính tình nóng nảy của cha mình, cứ gặp chuyện là đánh một gậy, chỉ là phải tự mình ra tay mới được.
Hồ Điệp Mê vội vàng khuyên nhủ: “Lão Nhị đừng vô lễ. Vài vị đây đều là cao thủ Thanh Môn, nếu cậu có thể hợp tác với bọn họ thì cậu sẽ nắm chắc phần thắng hơn.”
Với lại hiện giờ, bọn họ cô nhỉ quả phụ, phải kính trọng Thanh Môn hơn một chút, không thể lơ là chút nào.
“Không dám!” Ông cụ cũng cực kì khách sáo: “Nếu cậu Hứa muốn tự mình ra tay thì cứ tự nhiên chỉ căn cuối cùng có thể giao cái đầu của thằng nhãi kia cho chúng tôi mang về bàn giao là được rồi.”
Nghe vậy, Hồ Điệp Mê cười nói: “Chuyện này có. khó gì đâu! Chờ lát nữa tôi sẽ bảo lão Tứ chém thẳng nhãi kia làm tám khối, các vị cứ chọn tự nhiên.”
“Đến lúc ấy, các vị hãy mang thêm tay chân của cậu ta về, coi như là quà gặp mặt của đỉnh Ưng Chủy núi Trường Bạch chúng tôi gửi cho Thanh Môn nước ngoài”
“Hay lắm! Bà Hứa rộng rãi!” Ông cụ phất tay một cái, đám người lùi ra sau vài bước, để lộ một mảnh đất trống để đánh nhau,
Đúng lúc này, trên quốc lộ, vài chiếc thương vụ chạy đến rồi đỗ ở ven đường.
Cửa xe mở ra, Hoàng Kim Bưu bước xuống xe, bên cạnh anh ta là Thạch tiên sinh tông sư Hóa Cảnh.
“Tôi bảo sao mà bên này náo nhiệt như vậy?”
“Hóa ra là các vị mở một trận tỷ thí thứ hai ở đây hả?”
“Ha ha, chợ đen Đông Hải chúng tôi không tới muộn đâu nhỉ?”
Thấy người đến là Hoàng Kim Bưu ~ đại lão Đông Hải và quản lý chợ đen, mọi người sôi nổi ôm quyền chào hỏi.
“Cậu Bưu đến đúng lúc lắm!” Ông cụ Thanh Môn cười nói: “Chúng tôi đang định hợp tác với cổ võ giả núi Trường Bạch làm thịt thẳng nhãi kia!”
Ngay tại khoảnh khắc Hứa Lộc sắp ra tay.
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng máy bay trực thăng.
Đám người họ Hứa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thanh Môn nước ngoài bay vút qua phía trên đầu mình.
Cùng lúc đó, vài tên cao thủ Thanh Môn trong máy bay trực thăng cũng thấy tình huống bên dưới
“Ha ha, phương Đông có câu 'tới sớm không bằng tới đúng lúc', vừa lúc bị chúng ta bắt gặp rồi kìa!”
“Đúng là đạp mòn giày sắt không tìm được! Lúc nãy ở Bạch Vân Quan không bắt được thẳng nhãi kia, bây giờ lại ở nửa đường bắt được!”
“Làm chết thắng nhãi kia hả, tính thêm chúng tôi nữa!”
Đám cao thủ Thanh Môn quan sát bên dưới, thấy được Diệp Lâm thì rất là vui mừng, ai nấy đều sốt ruột đi xuống.
Có điều, khi vừa nói xong, trong đầu bọn họ có một chút hỗn loạn, dường như là từng nói những lời kia rồi, và cả một màn trước mắt cũng quen quen nữa?
Ba vị cao thủ Thanh Môn nhảy xuống máy bay trực thăng.
“Hóa ra là các bạn Thanh Môn nước ngoài!” Hồ Điệp Mê thấy vậy thì vội vàng ôm quyền chào hỏi: “Chẳng lẽ các người cũng có thù với thắng nhãi nữa hả?”
“Đúng vậy!” Ông cụ dẫn đầu từ từ gật đầu: “Thăng nhãi kia giết một vị đường chủ của Thanh Môn chúng tôi. Chúng tôi nhận lệnh đến đây đế lấy cái mạng chó của cậu ta!”
Hồ Điệp Mê nghe vậy thì nảy sinh ý nghĩ hợp tác với Thanh Môn.
Rốt cuộc thì hiện giờ đỉnh Ưng Chủy bọn họ đã mất đi một chiến lực mạnh là đại đương gia, sau này bọn họ ở núi Trường Bạch chắc chắn sẽ bị chèn ép.
Nếu có thể nhân cơ hội này kết giao với Thanh Môn nước ngoài thì đỉnh Ưng Chủy bọn họ vẫn có thể đứng thắng người được.
“Nếu mọi người đều có cùng một mục tiêu thì hôm nay chúng ta hãy cùng hợp tác làm chết thẳng nhãi kia đi?” Hồ Điệp Mê đề nghị
“Dì ơi?” Hứa Lộc có chút không vui khi để người ngoài xen vào.
Anh ta cũng kế thừa luôn cả tính tình nóng nảy của cha mình, cứ gặp chuyện là đánh một gậy, chỉ là phải tự mình ra tay mới được.
Hồ Điệp Mê vội vàng khuyên nhủ: “Lão Nhị đừng vô lễ. Vài vị đây đều là cao thủ Thanh Môn, nếu cậu có thể hợp tác với bọn họ thì cậu sẽ nắm chắc phần thắng hơn.”
Với lại hiện giờ, bọn họ cô nhỉ quả phụ, phải kính trọng Thanh Môn hơn một chút, không thể lơ là chút nào.
“Không dám!” Ông cụ cũng cực kì khách sáo: “Nếu cậu Hứa muốn tự mình ra tay thì cứ tự nhiên chỉ căn cuối cùng có thể giao cái đầu của thằng nhãi kia cho chúng tôi mang về bàn giao là được rồi.”
Nghe vậy, Hồ Điệp Mê cười nói: “Chuyện này có. khó gì đâu! Chờ lát nữa tôi sẽ bảo lão Tứ chém thẳng nhãi kia làm tám khối, các vị cứ chọn tự nhiên.”
“Đến lúc ấy, các vị hãy mang thêm tay chân của cậu ta về, coi như là quà gặp mặt của đỉnh Ưng Chủy núi Trường Bạch chúng tôi gửi cho Thanh Môn nước ngoài”
“Hay lắm! Bà Hứa rộng rãi!” Ông cụ phất tay một cái, đám người lùi ra sau vài bước, để lộ một mảnh đất trống để đánh nhau,
Đúng lúc này, trên quốc lộ, vài chiếc thương vụ chạy đến rồi đỗ ở ven đường.
Cửa xe mở ra, Hoàng Kim Bưu bước xuống xe, bên cạnh anh ta là Thạch tiên sinh tông sư Hóa Cảnh.
“Tôi bảo sao mà bên này náo nhiệt như vậy?”
“Hóa ra là các vị mở một trận tỷ thí thứ hai ở đây hả?”
“Ha ha, chợ đen Đông Hải chúng tôi không tới muộn đâu nhỉ?”
Thấy người đến là Hoàng Kim Bưu ~ đại lão Đông Hải và quản lý chợ đen, mọi người sôi nổi ôm quyền chào hỏi.
“Cậu Bưu đến đúng lúc lắm!” Ông cụ Thanh Môn cười nói: “Chúng tôi đang định hợp tác với cổ võ giả núi Trường Bạch làm thịt thẳng nhãi kia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.