Chương 187: Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?
Phúc Vương
08/02/2024
Phụ nữ làm sao có thể hấp dẫn bằng những báu vật trước mặt này cơ chứ? Diệp Lâm mân mê với hộp kiếm Vô Tẫn và vòng tay Định Hải Châu.
Lại lần nữa đóng cửa từ chối.
Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã đành phải xuống núi.
"Y Y, cậu nói hôm nay Diệp Côn Luân thần y đã cứu cậu sao?" Trên đường xuống núi, Trần Thơ Nhã tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Kim Lũ Y nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nếu không có anh ta, tay tớ đã không còn nữa rồi."
Chính vì vậy mà Kim Lũ Y đã quay lại đây ngay sau khi kết thu quân trở về, muốn đích thân cảm ơn Diệp Côn Luân bí ẩn kia. Nhân tiện, cô cũng muốn gặp chàng thanh niên mà cha nuôi từng nói là mạnh mẽ không kém gì mình.
Thật đáng tiếc là lại bị từ chối, không thể gặp được. "Vị thần y Diệp Côn Luân này chắc chắn là một người tốt, anh ấy đã cứu chúng ta hai lần." Trần Thơ Nhã lấy làm khó hiểu: “Tại sao anh ấy lại không muốn gặp chúng
†a? Chẳng lẽ anh ấy là một người sợ giao tiếp?"
"Haiz, ngoài việc đến cảm ơn, tớ còn định nhờ Diệp Côn Luân chăm sóc cho cậu nữa." Kim Lũ Y lại thở dài.
"Chăm sóc tớ?" Trần Thơ Nhã khó hiểu: “Chân tớ gần như đã lành rồi, sao có thể làm phiền Diệp thần y được."
"Ý tớ không phải vậy." Kim Lũ Y đột nhiên dừng lại, nói với tâm trạng chán nản: “Tớ muốn anh ta tạm thời bảo vệ cậu."
Giống như cha nuôi của Kim Lũ Y đã từng bảo vệ chủ nhân của căn biệt thự đó.
Nhưng bây giờ, trong biệt thự có một người mạnh hơn, Kim Lũ Y cũng hy vọng anh có thể tạm thời ra tay để bảo vệ những người xung quanh.
"Bảo vệ... tớ?" Trần Thơ Nhã giật mình, nhìn cô bạn với vẻ bối rối.
Bạn thân nhất của cô là chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, sao lại phải tìm người khác bảo vệ cô?
"Y Y, hôm nay cậu cứ kỳ lạ thế nào ấy." Trần Thơ Nhã nghỉ ngờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hôm nay, tớ đã giải quyết được một vụ án lớn, nhưng cũng đắc tội rất nhiều người, tớ sợ sẽ liên lụy đến những người xung quanh."
Kim Lũ Y thẳng thản nói: “Tớ dự định ngày mai sẽ đến gặp cha nuôi xem ý kiến của ông ấy như thế nào. Vì vậy, trong thời gian tớ đi vắng, cậu phải cẩn thận hơn. Nếu
gặp phải người xấu thì phải lập tức chạy lên núi tìm Diệp Côn Luân giúp đỡ.”
“Nếu anh ta vẫn không muốn gặp cậu thì cứ ở trên núi đừng rời đi. Ít nhất ở trước cửa nhà anh ta, anh ta sẽ không thấy chết mà không cứu.”
"Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?" Trần Thơ Nhã cười khổ: "Đúng rồi, cha nuôi của cậu là Lý chiến thần mà, có ông ấy ở đây, ai dám động vào cậu cơ chứ!"
Kim Lũ Y không muốn Trần Thơ Nhã lo lắng quá nhiều, vì vậy cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, cha nuôi của tớ là chiến thần U Châu! Không cần phải lo lắng quá! Tớ chỉ đề phòng thôi, cậu đã nhớ lời tớ nói chưa đó?"
"Ừ!" Trần Thi Á gật đầu mỉm cười: "Nếu gặp nguy hiểm thì tới chỗ Diệp Côn Luân, tớ nhớ rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của bạn mình, Kim Lũ Y không khỏi mỉm cười.
Nếu là lúc mới vào bước vào chốn quan trường, có lẽ cô cũng ngây thơ như vậy.
Nhưng trong khoảng thời gian làm việc ở Đô Úy Phủ, cô đã cảm nhận được quá nhiều điều sự gò bó, đồng thời cũng trải qua rất nhiều chuyện mà cô không thể giải thích được.
Lần này, sau khi đánh sập chợ đen Lê Viên, Kim Lũ Y nhận ra rằng mình đã chọc vào một tổ ong bắp cày.
Đặc biệt là danh sách trong tay cô đã trở thành một củ khoai tây nóng hổi.
Bây giờ, không biết có bao nhiêu người đang mất ngủ, có bao nhiêu người đang mài dao, có bao nhiêu người định tự sát.
Chỉ sợ lần này cô sẽ không thể rút lui trong yên bình được.
"Diệp Côn Luân..." Kim Lũ Y quay lại, nhìn căn biệt thự ở lưng chừng núi, miệng lẩm bẩm: "Sau khi tôi rời đi, hy vọng anh có thể bảo vệ Trần Thơ Nhã, làm ơn..."
Kim Lũ Y cô đọng giọng nói của mình thành một luồng chân khí, theo gió núi bay về phía xa.
Lại lần nữa đóng cửa từ chối.
Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã đành phải xuống núi.
"Y Y, cậu nói hôm nay Diệp Côn Luân thần y đã cứu cậu sao?" Trên đường xuống núi, Trần Thơ Nhã tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Kim Lũ Y nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nếu không có anh ta, tay tớ đã không còn nữa rồi."
Chính vì vậy mà Kim Lũ Y đã quay lại đây ngay sau khi kết thu quân trở về, muốn đích thân cảm ơn Diệp Côn Luân bí ẩn kia. Nhân tiện, cô cũng muốn gặp chàng thanh niên mà cha nuôi từng nói là mạnh mẽ không kém gì mình.
Thật đáng tiếc là lại bị từ chối, không thể gặp được. "Vị thần y Diệp Côn Luân này chắc chắn là một người tốt, anh ấy đã cứu chúng ta hai lần." Trần Thơ Nhã lấy làm khó hiểu: “Tại sao anh ấy lại không muốn gặp chúng
†a? Chẳng lẽ anh ấy là một người sợ giao tiếp?"
"Haiz, ngoài việc đến cảm ơn, tớ còn định nhờ Diệp Côn Luân chăm sóc cho cậu nữa." Kim Lũ Y lại thở dài.
"Chăm sóc tớ?" Trần Thơ Nhã khó hiểu: “Chân tớ gần như đã lành rồi, sao có thể làm phiền Diệp thần y được."
"Ý tớ không phải vậy." Kim Lũ Y đột nhiên dừng lại, nói với tâm trạng chán nản: “Tớ muốn anh ta tạm thời bảo vệ cậu."
Giống như cha nuôi của Kim Lũ Y đã từng bảo vệ chủ nhân của căn biệt thự đó.
Nhưng bây giờ, trong biệt thự có một người mạnh hơn, Kim Lũ Y cũng hy vọng anh có thể tạm thời ra tay để bảo vệ những người xung quanh.
"Bảo vệ... tớ?" Trần Thơ Nhã giật mình, nhìn cô bạn với vẻ bối rối.
Bạn thân nhất của cô là chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, sao lại phải tìm người khác bảo vệ cô?
"Y Y, hôm nay cậu cứ kỳ lạ thế nào ấy." Trần Thơ Nhã nghỉ ngờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hôm nay, tớ đã giải quyết được một vụ án lớn, nhưng cũng đắc tội rất nhiều người, tớ sợ sẽ liên lụy đến những người xung quanh."
Kim Lũ Y thẳng thản nói: “Tớ dự định ngày mai sẽ đến gặp cha nuôi xem ý kiến của ông ấy như thế nào. Vì vậy, trong thời gian tớ đi vắng, cậu phải cẩn thận hơn. Nếu
gặp phải người xấu thì phải lập tức chạy lên núi tìm Diệp Côn Luân giúp đỡ.”
“Nếu anh ta vẫn không muốn gặp cậu thì cứ ở trên núi đừng rời đi. Ít nhất ở trước cửa nhà anh ta, anh ta sẽ không thấy chết mà không cứu.”
"Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?" Trần Thơ Nhã cười khổ: "Đúng rồi, cha nuôi của cậu là Lý chiến thần mà, có ông ấy ở đây, ai dám động vào cậu cơ chứ!"
Kim Lũ Y không muốn Trần Thơ Nhã lo lắng quá nhiều, vì vậy cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, cha nuôi của tớ là chiến thần U Châu! Không cần phải lo lắng quá! Tớ chỉ đề phòng thôi, cậu đã nhớ lời tớ nói chưa đó?"
"Ừ!" Trần Thi Á gật đầu mỉm cười: "Nếu gặp nguy hiểm thì tới chỗ Diệp Côn Luân, tớ nhớ rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của bạn mình, Kim Lũ Y không khỏi mỉm cười.
Nếu là lúc mới vào bước vào chốn quan trường, có lẽ cô cũng ngây thơ như vậy.
Nhưng trong khoảng thời gian làm việc ở Đô Úy Phủ, cô đã cảm nhận được quá nhiều điều sự gò bó, đồng thời cũng trải qua rất nhiều chuyện mà cô không thể giải thích được.
Lần này, sau khi đánh sập chợ đen Lê Viên, Kim Lũ Y nhận ra rằng mình đã chọc vào một tổ ong bắp cày.
Đặc biệt là danh sách trong tay cô đã trở thành một củ khoai tây nóng hổi.
Bây giờ, không biết có bao nhiêu người đang mất ngủ, có bao nhiêu người đang mài dao, có bao nhiêu người định tự sát.
Chỉ sợ lần này cô sẽ không thể rút lui trong yên bình được.
"Diệp Côn Luân..." Kim Lũ Y quay lại, nhìn căn biệt thự ở lưng chừng núi, miệng lẩm bẩm: "Sau khi tôi rời đi, hy vọng anh có thể bảo vệ Trần Thơ Nhã, làm ơn..."
Kim Lũ Y cô đọng giọng nói của mình thành một luồng chân khí, theo gió núi bay về phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.