Chương 775: Không muốn làm nổi bật quá mức
Phúc Vương
31/03/2024
Chiến thần Thanh Châu - Hàn Sơn Hà?
Thấy ông ta, mọi người ở hiện trường, dù là binh lính hay là người thường đều rất kính nể.
Ngay cả Hàn Mộc Xuân cũng thu lại vẻ cợt nhã và vui sướng khi người gặp họa, đi về phía Hàn Sơn Hà, nghiêm nghị cúi chào, không dám làm lơ.
Đồng thời, mọi người lại cảm thấy khó hiểu, không biết người anh em trong miệng Hàn chiến thần là thần thánh phương nào, bọn họ không nghe ai nói có anh em của Hàn chiến thần ở đây?
“Anh là anh em của Hàn chiến thần hả?”
“Tôi là muốn gọi ông ấy một tiếng anh, chỉ sợ ông ấy không đồng ý thôi!”
“Chúng tôi có tài đức gì mà có thể gọi anh xưng em với chiến thần cơ chứ? Dù có nằm mơ cũng không dám hi vọng xa vời!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, hỏi qua hỏi lại cũng không hỏi ra được ai là anh em của Hàn chiến thần.
Sau đó, mọi người dời tầm mắt về phía Diệp Lâm
“Có khi nào là Diệp tiên sinh không?”
“Không thể nào, giữa hai người họ cách nhau một thế hệ cơ mà!”
“Cách một thế hệ thì sao chứ? Nếu Hàn chiến thần đồng ý thì ông ấy có thể có thêm một đứa con trai ngay bây giờ!”
Nói thì nói như vậy, nhưng nhớ lại lúc nấy Hàn chiến thần nói là quân Ung Châu dám ngăn cản anh em của ông ấy, có lẽ Diệp tiên sinh thật sự có chút quan hệ với Hàn chiến thăn?
“Thảo nào lúc nãy Diệp tiên sinh chắc chẩn là mình có cách để đi vào. Hóa ra là sau lưng anh ta còn có một mối quan hệ với Hàn chiến thần!
“Mộc Xuân, bọn họ nói Hàn chiến thần gì vậy, có khi nào là họ hàng nhà anh không?” Đường Y Y có chút phấn khích mà nói: “Các anh đều họ Hàn kìa!”
Nghe vậy, Hàn Mộc Xuân cười khổ một tiếng: “Thiên hạ có rất nhiều người họ Hàn, sao có thể là anh em của Hàn chiến thần hết được? Có lẽ 800 năm trước là người một nhà...”
Dứt lời, Hàn Mộc Xuân dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn về phía Hàn Sơn Hà, thầm nghĩ: Nếu mình có được một người anh là chiến thần thì chắc là mình sẽ thích thú lắm đây! Sau này đi đường đều sẽ đi ngang!
Có điều, có lẽ không bao lâu nữa là mình sẽ có được một người anh họ chiến thần.
“Anh Diệp!” Hàn Anh mặc bộ đồ thể thao rộng rãi đi lên, cười nói: “Anh giấu kỹ quá đi”
“Đến bây giờ tôi mới biết được anh chính là Diệp Côn Lôn! Sao lần trước hỏi anh anh lại nói không biết hả?”
Diệp Lâm thản nhiên trả lời: “Bởi vì khi ấy tôi còn chưa trở thành chiến thần Côn Lôn, vậy nên không muốn làm nổi bật quá mức”
“Vậy bây giờ anh là chiến thần Côn Lôn rồi hả?” Hàn Anh nghịch ngợm hỏi.
“Sắp rồi” Diệp Lâm quay đầu nhìn thoáng qua lối vào liên doanh tám trăm dặm, bên trong có ba trăm nghìn quân Ung Châu đóng quân: “Chỉ còn kém một bước nữa thôi”
“Vậy tôi chúc anh mã đáo thành công!” Hàn Anh cười nói.
Sau khi xác nhận được một thân phận khác của Diệp Lâm, Hàn Anh chợt nhớ tới Kim Lũ Y.
Trong lần gặp mặt trước, qua lời nói của Kim Lũ Y, Hàn Anh mới biết được Yến Kinh xuất hiện một vị tuổi trẻ tuấn kiệt mang phong thái chiến thần.
Chỉ là không ngờ Diệp Côn Lôn trong miệng Kim Lũ Y lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt như thế.
Hàn Anh cảm thấy buồn cười, cô nàng ngốc Kim Lũ Y kia còn chưa biết ai là ai, dẫn tới mình cũng hiểu lầm luôn.
“Ha hal” Lúc này, Hàn Sơn Hà sải bước đi tới, cười vang dội nói: “Hôm nay đại ca đặc biệt đến đây để chứng kiến lão đệ vinh quang lên chức chiến thần, sau này hai anh em ta cùng nhau ra trận giết địch, kề vai chiến đấu!”
“Cảm ơn Hàn đại cai” Diệp Lâm cười nói.
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều hiện lên vẻ chấn động.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm thật sự là người anh em trong miệng Hàn chiến thần!
“Trời ạ! Diệp tiên sinh vậy mà lại còn một người anh chiến thần! Sao tôi chưa từng nghe nói vậy?”
“Đợi đã, lúc nãy con gái của Hàn chiến thần gọi Diệp tiên sinh là anh mà? Sao Hàn chiến thần lại gọi Diệp tiên sinh là lão đệ? Quan hệ có chút loạn, tôi phải tính tính lại đấ!”
Thấy ông ta, mọi người ở hiện trường, dù là binh lính hay là người thường đều rất kính nể.
Ngay cả Hàn Mộc Xuân cũng thu lại vẻ cợt nhã và vui sướng khi người gặp họa, đi về phía Hàn Sơn Hà, nghiêm nghị cúi chào, không dám làm lơ.
Đồng thời, mọi người lại cảm thấy khó hiểu, không biết người anh em trong miệng Hàn chiến thần là thần thánh phương nào, bọn họ không nghe ai nói có anh em của Hàn chiến thần ở đây?
“Anh là anh em của Hàn chiến thần hả?”
“Tôi là muốn gọi ông ấy một tiếng anh, chỉ sợ ông ấy không đồng ý thôi!”
“Chúng tôi có tài đức gì mà có thể gọi anh xưng em với chiến thần cơ chứ? Dù có nằm mơ cũng không dám hi vọng xa vời!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, hỏi qua hỏi lại cũng không hỏi ra được ai là anh em của Hàn chiến thần.
Sau đó, mọi người dời tầm mắt về phía Diệp Lâm
“Có khi nào là Diệp tiên sinh không?”
“Không thể nào, giữa hai người họ cách nhau một thế hệ cơ mà!”
“Cách một thế hệ thì sao chứ? Nếu Hàn chiến thần đồng ý thì ông ấy có thể có thêm một đứa con trai ngay bây giờ!”
Nói thì nói như vậy, nhưng nhớ lại lúc nấy Hàn chiến thần nói là quân Ung Châu dám ngăn cản anh em của ông ấy, có lẽ Diệp tiên sinh thật sự có chút quan hệ với Hàn chiến thăn?
“Thảo nào lúc nãy Diệp tiên sinh chắc chẩn là mình có cách để đi vào. Hóa ra là sau lưng anh ta còn có một mối quan hệ với Hàn chiến thần!
“Mộc Xuân, bọn họ nói Hàn chiến thần gì vậy, có khi nào là họ hàng nhà anh không?” Đường Y Y có chút phấn khích mà nói: “Các anh đều họ Hàn kìa!”
Nghe vậy, Hàn Mộc Xuân cười khổ một tiếng: “Thiên hạ có rất nhiều người họ Hàn, sao có thể là anh em của Hàn chiến thần hết được? Có lẽ 800 năm trước là người một nhà...”
Dứt lời, Hàn Mộc Xuân dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn về phía Hàn Sơn Hà, thầm nghĩ: Nếu mình có được một người anh là chiến thần thì chắc là mình sẽ thích thú lắm đây! Sau này đi đường đều sẽ đi ngang!
Có điều, có lẽ không bao lâu nữa là mình sẽ có được một người anh họ chiến thần.
“Anh Diệp!” Hàn Anh mặc bộ đồ thể thao rộng rãi đi lên, cười nói: “Anh giấu kỹ quá đi”
“Đến bây giờ tôi mới biết được anh chính là Diệp Côn Lôn! Sao lần trước hỏi anh anh lại nói không biết hả?”
Diệp Lâm thản nhiên trả lời: “Bởi vì khi ấy tôi còn chưa trở thành chiến thần Côn Lôn, vậy nên không muốn làm nổi bật quá mức”
“Vậy bây giờ anh là chiến thần Côn Lôn rồi hả?” Hàn Anh nghịch ngợm hỏi.
“Sắp rồi” Diệp Lâm quay đầu nhìn thoáng qua lối vào liên doanh tám trăm dặm, bên trong có ba trăm nghìn quân Ung Châu đóng quân: “Chỉ còn kém một bước nữa thôi”
“Vậy tôi chúc anh mã đáo thành công!” Hàn Anh cười nói.
Sau khi xác nhận được một thân phận khác của Diệp Lâm, Hàn Anh chợt nhớ tới Kim Lũ Y.
Trong lần gặp mặt trước, qua lời nói của Kim Lũ Y, Hàn Anh mới biết được Yến Kinh xuất hiện một vị tuổi trẻ tuấn kiệt mang phong thái chiến thần.
Chỉ là không ngờ Diệp Côn Lôn trong miệng Kim Lũ Y lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt như thế.
Hàn Anh cảm thấy buồn cười, cô nàng ngốc Kim Lũ Y kia còn chưa biết ai là ai, dẫn tới mình cũng hiểu lầm luôn.
“Ha hal” Lúc này, Hàn Sơn Hà sải bước đi tới, cười vang dội nói: “Hôm nay đại ca đặc biệt đến đây để chứng kiến lão đệ vinh quang lên chức chiến thần, sau này hai anh em ta cùng nhau ra trận giết địch, kề vai chiến đấu!”
“Cảm ơn Hàn đại cai” Diệp Lâm cười nói.
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều hiện lên vẻ chấn động.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm thật sự là người anh em trong miệng Hàn chiến thần!
“Trời ạ! Diệp tiên sinh vậy mà lại còn một người anh chiến thần! Sao tôi chưa từng nghe nói vậy?”
“Đợi đã, lúc nãy con gái của Hàn chiến thần gọi Diệp tiên sinh là anh mà? Sao Hàn chiến thần lại gọi Diệp tiên sinh là lão đệ? Quan hệ có chút loạn, tôi phải tính tính lại đấ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.