Chương 756: Không tầm thường
Phúc Vương
31/03/2024
Không thể nói thêm nữa, lượng lớn xe đã vây. quanh hai người họ.
Ngay sau đó, một nhóm người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, ăn mặc như vệ sĩ và côn đô.
“Đại tiểu thư, cùng chúng tôi quay về đi!” Một người đàn ông dáng vẻ hung ác dẫn đầu nói với cô gái đang trốn ở phía sau Diệp Lâm.
Mặc dù xưng hô cung kính nhưng vẻ mặt của anh ta lại rất không tử tế, như thể một đám thợ săn đang vây quanh con mồi với vẻ mặt đầy đắc ý.
“Tôi không về!” Cô gái nói: “Tôi đã tìm được người bảo vệ tôi rồi!”
Một câu nói của cô gái lập tức nhắm thẳng vào Diệp Lâm.
Nhất thời, mấy chục ánh mắt ác ý đều tập trung vào Diệp Lâm.
Cho dù Diệp Lâm có đồng ý giúp đỡ hay không, anh đều trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
“Tiểu tử, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn cút khỏi đây đi!” Kẻ cầm đầu hung hãn uy hiếp Diệp Lâm. “Chúng tao là người nhà họ Tân, mày không đắc tội được đâu!”
“Thấy vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tôi không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng tôi ghét nhất chính là người khác uy hiếp tôi!”
“Kế từ sau khi ra tù, tôi chưa từng gặp người nào. mà tôi không đắc tội được cả!”
Lời này vừa nói ra, đám côn đồ không khỏi bật cười
“Ha ha, chẳng trách mày dám khiêu chiến chúng ao, thì ra mày đã từng ở trong tù”
“Tiểu tử, đừng nghĩ rằng từng ở trong tù thì là ghê gớm!
“Lúc tao đi giết người, mày còn mặc quần thủng đít đấy!”
'Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một tên xã hội đen nhỏ bé không đâu từng ngồi từ.
Chỉ dọa nạt được người bình thường, nhưng không thể làm gì được những tên côn đồ hung ác bọn chúng.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông có vẻ ngoài hung dữ cảm thấy háng lạnh buốt, phân và nước tiểu đột nhiên chảy ra ngoài
Vừa ôm háng, vừa quỳ xuống.
“Lão đại!”
Nhóm côn đồ vội vàng bước tới giúp đỡ, bọn chúng bàng hoàng và tức giận khi thấy lão đại của mình bị đối phương đá đến trọng thương.
“Tiểu tử thối, mày còn dám động thủ!?”
“Tao thấy mày không muốn sống ở Ung Châu nữa rồi!”
Người đàn ông hung dữ cũng có vẻ đau đớn, rất lâu vẫn không thể đứng dậy được.
- Tuy nhiên, có một điều anh ta vẫn có thể nhìn ra, chàng trai trẻ trước mặt chắc chắn không tầm thường.
Cú đá vừa rồi giống như một cú đá không bóng, dù đã trải qua hàng trăm trận chiến nhưng anh ta thậm chí không thể phản ứng!
Không ngờ người từ trong tù ra cũng thật có chút năng lực, ít nhất thân thủ của anh ta cũng tốt hơn chính mình.
“Tiểu tử thối, coi như mày độc ác!”
Người đàn ông hung dữ đó tức giận nói.
“Nhưng mày đã chọc nhầm người rồ
“Vị Tân tiểu thư này, nếu mày dám đưa cô ấy đi, không chỉ nhà họ Tần ở Ung Châu sẽ không tha cho mày, mà nhà họ Tần trong giới cổ võ cũng sẽ không tha cho mày!”
“Hừ hừ, thân thủ của mày không tệ, hẳn là người tu luyện, nhất định phải biết cổ võ đúng không!?”
'Vốn tưởng rằng nếu mình mang cổ võ ra, sẽ khiến đối phương sẽ rụt rề và lùi lại.
Không ngờ, Diệp Lâm nghe vậy, cười khinh thường: “Câu tiếp theo của anh có phải muốn nói cổ vỡ không thể sỉ nhục!”
“Đúng vậy!” Người đàn ông hung ác hài lòng gật đầu, “Xem ra mày vẫn hiểu quy tắc này!
“Nếu đã biết sự lợi hại của cổ võ, còn không mau cút đi!”
“Ha ha” Diệp Lâm lại cười nhạt, “Vậy anh cũng quay về nhắn lại một câu, cổ võ không thể sỉ nhục, nhưng Diệp Lâm tôi càng không thể sỉ nhục!”
Ngay sau đó, một nhóm người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, ăn mặc như vệ sĩ và côn đô.
“Đại tiểu thư, cùng chúng tôi quay về đi!” Một người đàn ông dáng vẻ hung ác dẫn đầu nói với cô gái đang trốn ở phía sau Diệp Lâm.
Mặc dù xưng hô cung kính nhưng vẻ mặt của anh ta lại rất không tử tế, như thể một đám thợ săn đang vây quanh con mồi với vẻ mặt đầy đắc ý.
“Tôi không về!” Cô gái nói: “Tôi đã tìm được người bảo vệ tôi rồi!”
Một câu nói của cô gái lập tức nhắm thẳng vào Diệp Lâm.
Nhất thời, mấy chục ánh mắt ác ý đều tập trung vào Diệp Lâm.
Cho dù Diệp Lâm có đồng ý giúp đỡ hay không, anh đều trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
“Tiểu tử, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn cút khỏi đây đi!” Kẻ cầm đầu hung hãn uy hiếp Diệp Lâm. “Chúng tao là người nhà họ Tân, mày không đắc tội được đâu!”
“Thấy vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tôi không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng tôi ghét nhất chính là người khác uy hiếp tôi!”
“Kế từ sau khi ra tù, tôi chưa từng gặp người nào. mà tôi không đắc tội được cả!”
Lời này vừa nói ra, đám côn đồ không khỏi bật cười
“Ha ha, chẳng trách mày dám khiêu chiến chúng ao, thì ra mày đã từng ở trong tù”
“Tiểu tử, đừng nghĩ rằng từng ở trong tù thì là ghê gớm!
“Lúc tao đi giết người, mày còn mặc quần thủng đít đấy!”
'Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một tên xã hội đen nhỏ bé không đâu từng ngồi từ.
Chỉ dọa nạt được người bình thường, nhưng không thể làm gì được những tên côn đồ hung ác bọn chúng.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông có vẻ ngoài hung dữ cảm thấy háng lạnh buốt, phân và nước tiểu đột nhiên chảy ra ngoài
Vừa ôm háng, vừa quỳ xuống.
“Lão đại!”
Nhóm côn đồ vội vàng bước tới giúp đỡ, bọn chúng bàng hoàng và tức giận khi thấy lão đại của mình bị đối phương đá đến trọng thương.
“Tiểu tử thối, mày còn dám động thủ!?”
“Tao thấy mày không muốn sống ở Ung Châu nữa rồi!”
Người đàn ông hung dữ cũng có vẻ đau đớn, rất lâu vẫn không thể đứng dậy được.
- Tuy nhiên, có một điều anh ta vẫn có thể nhìn ra, chàng trai trẻ trước mặt chắc chắn không tầm thường.
Cú đá vừa rồi giống như một cú đá không bóng, dù đã trải qua hàng trăm trận chiến nhưng anh ta thậm chí không thể phản ứng!
Không ngờ người từ trong tù ra cũng thật có chút năng lực, ít nhất thân thủ của anh ta cũng tốt hơn chính mình.
“Tiểu tử thối, coi như mày độc ác!”
Người đàn ông hung dữ đó tức giận nói.
“Nhưng mày đã chọc nhầm người rồ
“Vị Tân tiểu thư này, nếu mày dám đưa cô ấy đi, không chỉ nhà họ Tần ở Ung Châu sẽ không tha cho mày, mà nhà họ Tần trong giới cổ võ cũng sẽ không tha cho mày!”
“Hừ hừ, thân thủ của mày không tệ, hẳn là người tu luyện, nhất định phải biết cổ võ đúng không!?”
'Vốn tưởng rằng nếu mình mang cổ võ ra, sẽ khiến đối phương sẽ rụt rề và lùi lại.
Không ngờ, Diệp Lâm nghe vậy, cười khinh thường: “Câu tiếp theo của anh có phải muốn nói cổ vỡ không thể sỉ nhục!”
“Đúng vậy!” Người đàn ông hung ác hài lòng gật đầu, “Xem ra mày vẫn hiểu quy tắc này!
“Nếu đã biết sự lợi hại của cổ võ, còn không mau cút đi!”
“Ha ha” Diệp Lâm lại cười nhạt, “Vậy anh cũng quay về nhắn lại một câu, cổ võ không thể sỉ nhục, nhưng Diệp Lâm tôi càng không thể sỉ nhục!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.