Chương 361: Là ông nội?
Phúc Vương
07/03/2024
“Phụt!” Ông cụ Diệp giống như là bị đồn đến bên bờ vực thẳm, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.
“Ông nội!”
“Cha!”
Con cháu nhà họ Diệp thấy vậy thì sôi nổi đi lên đỡ ông cụ Diệp.
Một lát sau, ông cụ Diệp mới hồi hồn lại.
Gặp cú sốc thế này khiến cho ông cụ Diệp dường như già thêm mười mấy tuổi, không còn vẻ khí phách hăng hái khi nãy, ngay cả mái tóc vừa mới nhuộm đen cũng trắng hơn phân nữa.
“Cha!”
Diệp Nguyên Cát không nỡ làm người cha già của mình chịu cú sốc lớn như thế. “Phong Nhi, hôm nay tới đây được rồi.”
“Sức khỏe của ông nội con quan trọng hơn.”
“Dù sao thì chính miệng ông nội con đã hứa là sẽ lập con làm người thừa kế.”
Đối mặt với sự khuyên nhủ của cha mình, Diệp Lâm vẫn cứ hờ hững.
Tới đây được rồi hả? Năm xưa lúc anh bị oan ức, bị hãm hại, có ai từng nương tay với anh chứ?
Là ông nội?
Là cha?
Hay là những người khác trong tộc?
Nhìn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong nhà họ Diệp, không có một người nào có thể khiến cho Diệp Lâm nảy sinh ý định bỏ qua.
Năm năm mài sắc bén một kiếm!
Diệp Lâm ra tù, đợi cho đến bây giờ, chính là vì giây phút này! Nhà họ Diệp chỉ có thể do một mình Diệp Lâm quyết định! Không ai có thể thay đổi quyết định của anh!
“Ông nội, nếu sức khỏe không tốt thì đi về quê dưỡng lão đi.
Tĩnh cười nói.
Lâm bình Anh cười một cách phúc hậu và vô hại.
Nhưng mà ở trong mắt ông cụ Diệp, nụ cười của anh rét lạnh từ đầu đến chân, giống như là mùa đông lạnh giá.
“Đúng vậy... Nhà họ Diệp chúng ta vừa mới xây dựng một viện dưỡng lão lớn bên Yến Giao, để chuẩn bị cho xu thế dân số già trong tương lai.”
“Gia chủ... ông chăm chỉ làm việc cả đời rồi, cũng tới lúc hưởng thụ rồi.”
“Nên nhường quyên đi thôi.”
Các cổ đông lớn nhỏ có quyền thế trong nhà họ Diệp khuyên nhủ liên tục, ai cũng kiên quyết đứng bên phía Diệp Lâm.
Đối mặt với sự chèn ép của cháu trai và sự phản bội của các tộc nhân, ông cụ Diệp nặng nề nhắm mắt lại, thở dài ra một hơi.
Ông ta hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.
Và mình đã không còn năng lực xoay chuyển cục diện nữa.
“Haizz..."
“Ông nội!”
“Cha!”
Con cháu nhà họ Diệp thấy vậy thì sôi nổi đi lên đỡ ông cụ Diệp.
Một lát sau, ông cụ Diệp mới hồi hồn lại.
Gặp cú sốc thế này khiến cho ông cụ Diệp dường như già thêm mười mấy tuổi, không còn vẻ khí phách hăng hái khi nãy, ngay cả mái tóc vừa mới nhuộm đen cũng trắng hơn phân nữa.
“Cha!”
Diệp Nguyên Cát không nỡ làm người cha già của mình chịu cú sốc lớn như thế. “Phong Nhi, hôm nay tới đây được rồi.”
“Sức khỏe của ông nội con quan trọng hơn.”
“Dù sao thì chính miệng ông nội con đã hứa là sẽ lập con làm người thừa kế.”
Đối mặt với sự khuyên nhủ của cha mình, Diệp Lâm vẫn cứ hờ hững.
Tới đây được rồi hả? Năm xưa lúc anh bị oan ức, bị hãm hại, có ai từng nương tay với anh chứ?
Là ông nội?
Là cha?
Hay là những người khác trong tộc?
Nhìn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong nhà họ Diệp, không có một người nào có thể khiến cho Diệp Lâm nảy sinh ý định bỏ qua.
Năm năm mài sắc bén một kiếm!
Diệp Lâm ra tù, đợi cho đến bây giờ, chính là vì giây phút này! Nhà họ Diệp chỉ có thể do một mình Diệp Lâm quyết định! Không ai có thể thay đổi quyết định của anh!
“Ông nội, nếu sức khỏe không tốt thì đi về quê dưỡng lão đi.
Tĩnh cười nói.
Lâm bình Anh cười một cách phúc hậu và vô hại.
Nhưng mà ở trong mắt ông cụ Diệp, nụ cười của anh rét lạnh từ đầu đến chân, giống như là mùa đông lạnh giá.
“Đúng vậy... Nhà họ Diệp chúng ta vừa mới xây dựng một viện dưỡng lão lớn bên Yến Giao, để chuẩn bị cho xu thế dân số già trong tương lai.”
“Gia chủ... ông chăm chỉ làm việc cả đời rồi, cũng tới lúc hưởng thụ rồi.”
“Nên nhường quyên đi thôi.”
Các cổ đông lớn nhỏ có quyền thế trong nhà họ Diệp khuyên nhủ liên tục, ai cũng kiên quyết đứng bên phía Diệp Lâm.
Đối mặt với sự chèn ép của cháu trai và sự phản bội của các tộc nhân, ông cụ Diệp nặng nề nhắm mắt lại, thở dài ra một hơi.
Ông ta hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.
Và mình đã không còn năng lực xoay chuyển cục diện nữa.
“Haizz..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.