Chương 773: Lấy việc vông trả thù việc tư
Phúc Vương
31/03/2024
Trong nhất thời, mọi người ở toàn trường đều được cho phép đi vào bên trong, chỉ có một mình Diệp Lâm là bị ngăn cản, nói sao cũng không cho đi.
“Các anh có lầm hay không vậy?” Tân Tuyết Dung đứng ra nói thay Diệp Lâm: “Diệp tiên sinh đến từ Yến Kinh, là đại thiếu gia của nhà họ Diệp tại Yến Kinh, không phải là người không rõ thân phận.”
“Đúng vậy!” Các đại lão có chút hiểu biết về Diệp Lâm cũng lên tiếng phụ họa: “Chắc là có hiểu lầm gì rồi”
“Các vị quân gia, hay là châm chước cho tất cả chúng tôi cùng đi vào đi?”
Có người lấy xì gà và một bao lì xì ra định xin châm chước cho đi.
“To gan!”
Binh lính gác cửa kỷ luật nghiêm khắc, sao có thể nhận hối lộ?
Huống chỉ phía trên mới vừa ra lệnh là phải canh giữ nghiêm ngặt, nếu gặp người đáng nghỉ ngờ thì không thể cho đi vào, nếu không là bọn họ không làm hết chức trách.
“Haizz.. chuyện khó xử rồi đây..”
“Diệp tiên sinh... cậu xem..”
Mọi người bắt đầu có ý định khuyên Diệp Lâm đi về.
Rốt cuộc thì người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
Người ta không cho cậu đi vào, cậu đúng là chẳng có cách nào nữa.
Thấy vậy, Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
“Ha ha..” Nghe vậy, đám binh lính ngay cửa nhanh chóng tụ tập lại: “Nếu anh dám xông vào thì chúng tôi cũng chỉ có thể bắt anh lại giao cho phía trên xử lý.”
“Chúng tôi khuyên anh thức thời, ngoan ngoãn đi về đi, nếu không sẽ xử lý theo quân lệnh, khi ấy chỉ khổ cho anh thôi”
Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên căng thắng.
“Diệp tiên sinh, đừng xúc động!” Tăn Tuyết Dung vội vàng khuyên nhủ: “Chúng ta đi về trước rồi từ từ nghĩ cách sau.”
“Đúng vậy, Diệp tiên sinh, bình tĩnh đi!” Đám đại lão còn lại cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Rốt cuộc thì ở đây là đại doanh Ung Châu, gần đây có đại quân ba trăm nghìn người đóng quân, không phải là nơi mà người bình thường có thể giương
Cho dù bọn họ biết rõ Diệp Lâm rất mạnh, nhưng mà ở nơi này, có là rồng thì cũng phải nằm, hổ cũng phải cuộn tròn.
“Ha ha ha ha..” Hàn Mộc Xuân thấy Diệp Lâm bị mất mặt ngay cửa thì trong lòng rất vui vẻ, lại thấy người khác lên tiếng cầu xin cũng chẳng làm nên chuyện gì thì cảm giác ưu việt càng cao.
“Nếu anh cầu xin tôi thì tôi có thể suy xét đi gọi điện thoại cho anh họ tôi xin bọn họ châm chước một ít.”
Rốt cuộc thì việc Diệp Lâm bị ngăn cản ở bên ngoài là do Hàn Mộc Xuân đứng giữa gây khó dễ, cho vào hay không cho vào chỉ là một câu nói của anh họ
“Phải rồi!” Tần Tịch Dao đột nhiên nhớ đến chuyện bạn trai của bạn thân có thể giúp đỡ.
Vậy nên cô cầu xin thay cho Diệp Lâm: “Anh Hàn, giúp đỡ đi mà, để chúng tôi vào đi. Y Y, cậu nói giúp tớ với”
Có điều, Hàn Mộc Xuân cười lạnh lắc đầu: “Tần đại tiểu thư, cô cău xin tôi cũng vô dụng, phải bảo thắng nhãi kia tự mình mở miệng cầu xin tôi mới được”
“Đúng vậy!” Lúc này, Đường Y Y lên tiếng phụ họa, cười nhạo: “Tên họ Diệp kia trâu bò lầm mà? Quen biết cổ võ giả, rồi quen biết trưởng lão Hoa Sơn, sao bây giờ ngay cả cổng lớn binh doanh cũng không bước vào được vậy?”
“Hừ, đến cuối cùng cũng phải cầu xin bạn trai tôi giúp đỡ đấy thôi! Bảo anh ta tự nói đi, ai nói thay cũng không được!”
Hai người Hàn Mộc Xuân và Đường Y Y muốn buộc cho Diệp Lâm cúi đầu với bọn họ.
Diệp Lâm thấy vậy liền hiểu rõ.
Hóa ra tất cả là do tên Hàn Mộc Xuân kia đứng giữa giở trò quỷ chặn đường mình.
“Hàn Mộc Xuân, anh là quân chính quy Ung Châu, lại vì không hợp với tôi mà ngầm làm chuyện bẩn thỉu, lấy việc vông trả thù việc tư!”
“Các anh có lầm hay không vậy?” Tân Tuyết Dung đứng ra nói thay Diệp Lâm: “Diệp tiên sinh đến từ Yến Kinh, là đại thiếu gia của nhà họ Diệp tại Yến Kinh, không phải là người không rõ thân phận.”
“Đúng vậy!” Các đại lão có chút hiểu biết về Diệp Lâm cũng lên tiếng phụ họa: “Chắc là có hiểu lầm gì rồi”
“Các vị quân gia, hay là châm chước cho tất cả chúng tôi cùng đi vào đi?”
Có người lấy xì gà và một bao lì xì ra định xin châm chước cho đi.
“To gan!”
Binh lính gác cửa kỷ luật nghiêm khắc, sao có thể nhận hối lộ?
Huống chỉ phía trên mới vừa ra lệnh là phải canh giữ nghiêm ngặt, nếu gặp người đáng nghỉ ngờ thì không thể cho đi vào, nếu không là bọn họ không làm hết chức trách.
“Haizz.. chuyện khó xử rồi đây..”
“Diệp tiên sinh... cậu xem..”
Mọi người bắt đầu có ý định khuyên Diệp Lâm đi về.
Rốt cuộc thì người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
Người ta không cho cậu đi vào, cậu đúng là chẳng có cách nào nữa.
Thấy vậy, Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
“Ha ha..” Nghe vậy, đám binh lính ngay cửa nhanh chóng tụ tập lại: “Nếu anh dám xông vào thì chúng tôi cũng chỉ có thể bắt anh lại giao cho phía trên xử lý.”
“Chúng tôi khuyên anh thức thời, ngoan ngoãn đi về đi, nếu không sẽ xử lý theo quân lệnh, khi ấy chỉ khổ cho anh thôi”
Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên căng thắng.
“Diệp tiên sinh, đừng xúc động!” Tăn Tuyết Dung vội vàng khuyên nhủ: “Chúng ta đi về trước rồi từ từ nghĩ cách sau.”
“Đúng vậy, Diệp tiên sinh, bình tĩnh đi!” Đám đại lão còn lại cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Rốt cuộc thì ở đây là đại doanh Ung Châu, gần đây có đại quân ba trăm nghìn người đóng quân, không phải là nơi mà người bình thường có thể giương
Cho dù bọn họ biết rõ Diệp Lâm rất mạnh, nhưng mà ở nơi này, có là rồng thì cũng phải nằm, hổ cũng phải cuộn tròn.
“Ha ha ha ha..” Hàn Mộc Xuân thấy Diệp Lâm bị mất mặt ngay cửa thì trong lòng rất vui vẻ, lại thấy người khác lên tiếng cầu xin cũng chẳng làm nên chuyện gì thì cảm giác ưu việt càng cao.
“Nếu anh cầu xin tôi thì tôi có thể suy xét đi gọi điện thoại cho anh họ tôi xin bọn họ châm chước một ít.”
Rốt cuộc thì việc Diệp Lâm bị ngăn cản ở bên ngoài là do Hàn Mộc Xuân đứng giữa gây khó dễ, cho vào hay không cho vào chỉ là một câu nói của anh họ
“Phải rồi!” Tần Tịch Dao đột nhiên nhớ đến chuyện bạn trai của bạn thân có thể giúp đỡ.
Vậy nên cô cầu xin thay cho Diệp Lâm: “Anh Hàn, giúp đỡ đi mà, để chúng tôi vào đi. Y Y, cậu nói giúp tớ với”
Có điều, Hàn Mộc Xuân cười lạnh lắc đầu: “Tần đại tiểu thư, cô cău xin tôi cũng vô dụng, phải bảo thắng nhãi kia tự mình mở miệng cầu xin tôi mới được”
“Đúng vậy!” Lúc này, Đường Y Y lên tiếng phụ họa, cười nhạo: “Tên họ Diệp kia trâu bò lầm mà? Quen biết cổ võ giả, rồi quen biết trưởng lão Hoa Sơn, sao bây giờ ngay cả cổng lớn binh doanh cũng không bước vào được vậy?”
“Hừ, đến cuối cùng cũng phải cầu xin bạn trai tôi giúp đỡ đấy thôi! Bảo anh ta tự nói đi, ai nói thay cũng không được!”
Hai người Hàn Mộc Xuân và Đường Y Y muốn buộc cho Diệp Lâm cúi đầu với bọn họ.
Diệp Lâm thấy vậy liền hiểu rõ.
Hóa ra tất cả là do tên Hàn Mộc Xuân kia đứng giữa giở trò quỷ chặn đường mình.
“Hàn Mộc Xuân, anh là quân chính quy Ung Châu, lại vì không hợp với tôi mà ngầm làm chuyện bẩn thỉu, lấy việc vông trả thù việc tư!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.