Chương 179: Linh chi ngàn năm?
Phúc Vương
08/02/2024
"Linh chỉ ngàn năm!"
Thấy Diệp Lâm lấy ra một khối dược liệu nhỏ, Lưu Văn Cảnh bèn đi tới ngửi thử, căn cứ vào mùi thơm nồng nặc là đã phần nào đoán ra năm tuổi của nó rồi.
Dù sao Lưu Văn Cảnh cũng là một thầy thuốc trung y lão làng, trong tay không có mười nghìn thì cũng có tám vạn các loại thuốc trung y, chỉ cần ngửi cũng có thể phân
biệt chất lượng dược liệu.
"Mắt nhìn của ông cũng không †ồi." Diệp Lâm mỉm cười khen ngợi: “Đúng vậy, đây chính là linh chỉ ngàn năm."
"Aiza, thật sự là linh chỉ ngàn năm sao? Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ!"
Lưu Văn Cảnh ghen tị không thôi: "Không hổ danh là Diệp thần y, còn có thể có được tiên dược hiếm có như vậy!"
"Tôi nhớ trong sách cổ có ghi lại, loại nấm linh chi ngàn năm tuổi này có tác dụng khiến người chết sống lại! Chính là cỏ hoàn dương thật sự!"
"Đúng vậy!" Diệp Lâm gật đầu, sau đó nói với Susan: "Tuổi thọ của bà ngoại cậu sắp hết rồi, dù y thuật có giỏi đến đâu thì cũng vô phương cứu chữa. Chỉ có cách dùng linh chỉ ngàn năm mới có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm nữa mà thôi!"
Linh chi ngàn năm?
Kéo dài tuổi thọ thêm mười năm?
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa Diệp Lâm và Lưu Văn Cảnh, mọi người trong nhà họ Quách càng tin rằng Lưu thần y này đang lú lẫn không nhẹ.
Không chỉ nhầm tưởng một chàng trai là sư phụ của mình, mà lại nhầm một mảnh giống như nấm không biết từ đâu chui ra là linh chỉ ngàn năm?
Đúng là điên rồ!
Nếu không phải vì nể mặt ông chủ và nghĩ đến công sức để mời được thần y về, Quách Hiểu Sơn đã sớm đuổi người này ra ngoài rồi.
Đây không phải là thần y gì cả mà giống một kẻ lừa đảo được tên nhóc họ Diệp này thuê tới để phụ họa thì đúng hơn!
Về phần cho bà cụ ăn linh chỉ ngàn năm gì đó, mọi người trong nhà họ Quách đều nhất quyết không đồng ý.
“Linh chi ngàn năm, cậu coi chúng tôi là trẻ lên ba chắc?” Mẹ Susan khinh thường nói: “Nếu mẹ tôi ăn vào rồi xảy ra chuyện không may thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Thấy họ không cần linh chỉ ngàn năm được tặng miễn phí, Lưu Văn Cảnh ở bên cạnh tức giận giậm chân: “Làm gì có cái lý đó!”
"Sao các người dám nghỉ ngờ Diệp thần y? Nếu không ăn cây linh chỉ ngàn năm tuổi này, tối nay mẹ các người sẽ không qua khỏi đâu."
Thấy người gọi là thần y này không những không chữa khỏi bệnh cho mẹ mình mà còn nguyền rủa bà ấy, mẹ Susan tức giận đến mức quát lên: “Lão già lừa đảo này, ông đúng là già cả lú lẫn rồi! Thần y cái quái gì, tôi nhổ vào!"
"Chắc chắn là ông được tên nhóc họ Diệp thuê về, trước kia hai người là bạn tù chứ gì, sau khi ra tù lại cùng nhau đi lừa đảo!"
Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh vô cùng tức giận, người phụ nữ độc các này còn mắng luôn cả ông ấy.
Ngay cả Quách Hiểu Sơn cũng bắt đầu nghi ngờ, thầm nghĩ trong lòng, đây thật sự là Lưu thần y trong truyền thuyết sao? Liệu có phải ai đó đang mạo danh không?
Ông ta định gọi điện cho sếp để hỏi.
Nhưng đúng lúc này, tất cả dụng cụ xung quanh giường bệnh đều vang lên cảnh báo, bảng thông tin cho thấy bà cụ đã tắt thở, ngay cả sóng não cũng trở về không.
"Mẹ!" Mẹ Susan kêu lên.
Thấy Diệp Lâm lấy ra một khối dược liệu nhỏ, Lưu Văn Cảnh bèn đi tới ngửi thử, căn cứ vào mùi thơm nồng nặc là đã phần nào đoán ra năm tuổi của nó rồi.
Dù sao Lưu Văn Cảnh cũng là một thầy thuốc trung y lão làng, trong tay không có mười nghìn thì cũng có tám vạn các loại thuốc trung y, chỉ cần ngửi cũng có thể phân
biệt chất lượng dược liệu.
"Mắt nhìn của ông cũng không †ồi." Diệp Lâm mỉm cười khen ngợi: “Đúng vậy, đây chính là linh chỉ ngàn năm."
"Aiza, thật sự là linh chỉ ngàn năm sao? Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ!"
Lưu Văn Cảnh ghen tị không thôi: "Không hổ danh là Diệp thần y, còn có thể có được tiên dược hiếm có như vậy!"
"Tôi nhớ trong sách cổ có ghi lại, loại nấm linh chi ngàn năm tuổi này có tác dụng khiến người chết sống lại! Chính là cỏ hoàn dương thật sự!"
"Đúng vậy!" Diệp Lâm gật đầu, sau đó nói với Susan: "Tuổi thọ của bà ngoại cậu sắp hết rồi, dù y thuật có giỏi đến đâu thì cũng vô phương cứu chữa. Chỉ có cách dùng linh chỉ ngàn năm mới có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm nữa mà thôi!"
Linh chi ngàn năm?
Kéo dài tuổi thọ thêm mười năm?
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa Diệp Lâm và Lưu Văn Cảnh, mọi người trong nhà họ Quách càng tin rằng Lưu thần y này đang lú lẫn không nhẹ.
Không chỉ nhầm tưởng một chàng trai là sư phụ của mình, mà lại nhầm một mảnh giống như nấm không biết từ đâu chui ra là linh chỉ ngàn năm?
Đúng là điên rồ!
Nếu không phải vì nể mặt ông chủ và nghĩ đến công sức để mời được thần y về, Quách Hiểu Sơn đã sớm đuổi người này ra ngoài rồi.
Đây không phải là thần y gì cả mà giống một kẻ lừa đảo được tên nhóc họ Diệp này thuê tới để phụ họa thì đúng hơn!
Về phần cho bà cụ ăn linh chỉ ngàn năm gì đó, mọi người trong nhà họ Quách đều nhất quyết không đồng ý.
“Linh chi ngàn năm, cậu coi chúng tôi là trẻ lên ba chắc?” Mẹ Susan khinh thường nói: “Nếu mẹ tôi ăn vào rồi xảy ra chuyện không may thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Thấy họ không cần linh chỉ ngàn năm được tặng miễn phí, Lưu Văn Cảnh ở bên cạnh tức giận giậm chân: “Làm gì có cái lý đó!”
"Sao các người dám nghỉ ngờ Diệp thần y? Nếu không ăn cây linh chỉ ngàn năm tuổi này, tối nay mẹ các người sẽ không qua khỏi đâu."
Thấy người gọi là thần y này không những không chữa khỏi bệnh cho mẹ mình mà còn nguyền rủa bà ấy, mẹ Susan tức giận đến mức quát lên: “Lão già lừa đảo này, ông đúng là già cả lú lẫn rồi! Thần y cái quái gì, tôi nhổ vào!"
"Chắc chắn là ông được tên nhóc họ Diệp thuê về, trước kia hai người là bạn tù chứ gì, sau khi ra tù lại cùng nhau đi lừa đảo!"
Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh vô cùng tức giận, người phụ nữ độc các này còn mắng luôn cả ông ấy.
Ngay cả Quách Hiểu Sơn cũng bắt đầu nghi ngờ, thầm nghĩ trong lòng, đây thật sự là Lưu thần y trong truyền thuyết sao? Liệu có phải ai đó đang mạo danh không?
Ông ta định gọi điện cho sếp để hỏi.
Nhưng đúng lúc này, tất cả dụng cụ xung quanh giường bệnh đều vang lên cảnh báo, bảng thông tin cho thấy bà cụ đã tắt thở, ngay cả sóng não cũng trở về không.
"Mẹ!" Mẹ Susan kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.