Chương 446: Mở mắt ra!
Phúc Vương
17/03/2024
“Ý của tôi là nơi đặt đ’ô vật quý trọng.” Diệp Lâm nói thêm: “Ví dụ như đan dược, thiên tài địa bảo…”
“À, ý ông là phòng đan hả?” Tên học trò nam chợt hiểu ra: “Hừm… phòng đan là nơi luyện chế đan dược, đúng là rất quan trọng, ngày thường cũng có binh lính canh gác.”
Hóa ra là phòng đan dược!
Diệp Lâm biết rồi, vậy nên nói thêm: “Bây giờ dẫn tôi đi phòng đan!”
“ơ?” Hai người đều sửng sốt khi nghe yêu cầu của Diệp Lâm, cho rằng giám đốc Khang đang nói đùa với mình.
Đi tới cái nơi như phòng đan, cũng cần phải có bọn họ dẫn đường nữa hả?
Những bác sĩtrong bệnh viện trung ương, ngoài các bác sĩ mới tới ra, thì ai mà chẳng nhắm mắt cũng có thể đi đến phòng đan?
“Còn thất thần làm gì?” Diệp Lâm gằn giọng: “Đây là một bài kiếm tra cho các em! cảm thấy đơn giản hả? Vậy thì hãy nhắm mất dần đường, đế xem các em nắm giữ hoàn cảnh xung quanh thế
nào?”
Nghe vậy, hai người không nói nhiều nữa, đúng là nghe lời mà nhắm mắt lại, đi về phía phòng đan.
Diệp Lâm cười thầm trong bụng, bước chân nhẹ nhàng theo sau hai người.
Không bao lâu sau, một hàng ba người, hai trước một sau, đi tới gần phòng đan.
Hai người mở mắt ra, cười nói: “Tới rồi, dù nhắm mắt cũng có thể tới đúng chỗ nữa!”
Bọn họ sợ là nhắm mắt sẽ đi nhầm đường, làm lỡ mất cơ hội tốt lần này.
“ừ, không tệ!” Diệp Lâm nói: “Tòi nhớ hai em rồi, hôm nào sẽ đề bạt các em!”
Hai người nghe vậy thì vui vẻ nói: “Cảm ơn giám đốc Khang!”
“Bây giờ, các em nhắm mắt lại, quay về nơi chúng ta gặp nhau. Nhớ kỹ, đây cũng là một bài kiểm tra của tòi dành cho các em, không được mở mắt ra.” Diệp Lâm dặn dò.
Hai người không hề nghi ngờ, vì cái gọi là đề bạt mà lập tức nhắm mắt bước đi.
Diệp Lâm cười khẽ, quay người đi vào trong phòng đan.
Bởi vì dịch dung thành Khang Thành Đan,
cho nên Diệp Lâm đi tới đâu cũng được.
Sau khi vào phòng đan, ngửi từng đợt mùi đan bay ra, không cần ai dẫn đường, Diệp Lâm cũng có thế tự mình tìm được một đống thiên tài địa bảo.
Lúc này, hai người đệ tử kia đang nhắm mắt quay lại đường cũ.
Bọn họ đang đi thì đâm trúng một người, bèn liên tục nói xin lỗi, nhưng mà đôi mắt thì vẫn không chịu mở ra.
“Hai em đang làm cái quỷ gì vậy?” Một giọng nói uy nghiêm mang theo vẻ trách cứ vang lên: “Buổi tối mà nhắm mắt đi đường hả?”
Hai người nghe nghe rồi cảm thấy cái giọng nói này quen quen.
“Mở mắt ra!” Người nói quát lên.
Hai người sợ tới mức mở bừng mắt ra, rồi đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, khiến hai người giật nảy mình.
Bởi vì người trước mắt chính là giám đốc Khang Thành Đan thật sự.
“Giám đốc Khang, lúc nãy ông bảo chúng tôi nhắm mắt quay lại chỗ cũ cơ mà?” Một người nhỏ giọng nói.
“Chúng tôi không hề mở mắt. Là ông… bảo chúng tôi mở mắt…” Một người khác bổ sung.
Hai người có chút khó hiểu. Sao mới chỉ có một lát mà giám đốc Khang lại thay đổi thái độ, giống như là thay đổi thành một người khác vậy?
“Tôi hả? Tôi bảo các em nhắm mắt đi đường khi nào? Đúng là bậy bạ!” Khang Thành Đan nối giận.
“ơ?” Thấy vậy, hai người càng thêm hoảng hốt, không hiểu ra sao.
Bọn họ thầm nghĩ có phải là giám đổc Khang đổi ý, không muốn đề bạt bọn họ nữa hay không?
“Rốt cuộc chuyện là sao? Các em nói rõ cho tôi nghe xem!” Khang Thành Đan phát hiện có chút không thích hợp, lập tức hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Vậy nên, hai người kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra một lần.
“Tòi bảo các em dẫn tôi đi phòng đan hả? Sao có thế chứ?” Khang Thành Đan tự nhận rằng mình không có nhàm chán đến mức làm ra cái loại kiểm tra kia. Hơn nữa, mình còn chưa già lấm cấm, ngay cả phòng đan cũng không tìm thấy!
Vậy thì đáp án chỉ có một… Người dịch dung thành mình muốn đi phòng đan!
“Không ổn rồi!” Khang Thành Đan cảm thấy không ổn, vội vàng chạy như bay về phía phòng đan.
“À, ý ông là phòng đan hả?” Tên học trò nam chợt hiểu ra: “Hừm… phòng đan là nơi luyện chế đan dược, đúng là rất quan trọng, ngày thường cũng có binh lính canh gác.”
Hóa ra là phòng đan dược!
Diệp Lâm biết rồi, vậy nên nói thêm: “Bây giờ dẫn tôi đi phòng đan!”
“ơ?” Hai người đều sửng sốt khi nghe yêu cầu của Diệp Lâm, cho rằng giám đốc Khang đang nói đùa với mình.
Đi tới cái nơi như phòng đan, cũng cần phải có bọn họ dẫn đường nữa hả?
Những bác sĩtrong bệnh viện trung ương, ngoài các bác sĩ mới tới ra, thì ai mà chẳng nhắm mắt cũng có thể đi đến phòng đan?
“Còn thất thần làm gì?” Diệp Lâm gằn giọng: “Đây là một bài kiếm tra cho các em! cảm thấy đơn giản hả? Vậy thì hãy nhắm mất dần đường, đế xem các em nắm giữ hoàn cảnh xung quanh thế
nào?”
Nghe vậy, hai người không nói nhiều nữa, đúng là nghe lời mà nhắm mắt lại, đi về phía phòng đan.
Diệp Lâm cười thầm trong bụng, bước chân nhẹ nhàng theo sau hai người.
Không bao lâu sau, một hàng ba người, hai trước một sau, đi tới gần phòng đan.
Hai người mở mắt ra, cười nói: “Tới rồi, dù nhắm mắt cũng có thể tới đúng chỗ nữa!”
Bọn họ sợ là nhắm mắt sẽ đi nhầm đường, làm lỡ mất cơ hội tốt lần này.
“ừ, không tệ!” Diệp Lâm nói: “Tòi nhớ hai em rồi, hôm nào sẽ đề bạt các em!”
Hai người nghe vậy thì vui vẻ nói: “Cảm ơn giám đốc Khang!”
“Bây giờ, các em nhắm mắt lại, quay về nơi chúng ta gặp nhau. Nhớ kỹ, đây cũng là một bài kiểm tra của tòi dành cho các em, không được mở mắt ra.” Diệp Lâm dặn dò.
Hai người không hề nghi ngờ, vì cái gọi là đề bạt mà lập tức nhắm mắt bước đi.
Diệp Lâm cười khẽ, quay người đi vào trong phòng đan.
Bởi vì dịch dung thành Khang Thành Đan,
cho nên Diệp Lâm đi tới đâu cũng được.
Sau khi vào phòng đan, ngửi từng đợt mùi đan bay ra, không cần ai dẫn đường, Diệp Lâm cũng có thế tự mình tìm được một đống thiên tài địa bảo.
Lúc này, hai người đệ tử kia đang nhắm mắt quay lại đường cũ.
Bọn họ đang đi thì đâm trúng một người, bèn liên tục nói xin lỗi, nhưng mà đôi mắt thì vẫn không chịu mở ra.
“Hai em đang làm cái quỷ gì vậy?” Một giọng nói uy nghiêm mang theo vẻ trách cứ vang lên: “Buổi tối mà nhắm mắt đi đường hả?”
Hai người nghe nghe rồi cảm thấy cái giọng nói này quen quen.
“Mở mắt ra!” Người nói quát lên.
Hai người sợ tới mức mở bừng mắt ra, rồi đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, khiến hai người giật nảy mình.
Bởi vì người trước mắt chính là giám đốc Khang Thành Đan thật sự.
“Giám đốc Khang, lúc nãy ông bảo chúng tôi nhắm mắt quay lại chỗ cũ cơ mà?” Một người nhỏ giọng nói.
“Chúng tôi không hề mở mắt. Là ông… bảo chúng tôi mở mắt…” Một người khác bổ sung.
Hai người có chút khó hiểu. Sao mới chỉ có một lát mà giám đốc Khang lại thay đổi thái độ, giống như là thay đổi thành một người khác vậy?
“Tôi hả? Tôi bảo các em nhắm mắt đi đường khi nào? Đúng là bậy bạ!” Khang Thành Đan nối giận.
“ơ?” Thấy vậy, hai người càng thêm hoảng hốt, không hiểu ra sao.
Bọn họ thầm nghĩ có phải là giám đổc Khang đổi ý, không muốn đề bạt bọn họ nữa hay không?
“Rốt cuộc chuyện là sao? Các em nói rõ cho tôi nghe xem!” Khang Thành Đan phát hiện có chút không thích hợp, lập tức hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Vậy nên, hai người kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra một lần.
“Tòi bảo các em dẫn tôi đi phòng đan hả? Sao có thế chứ?” Khang Thành Đan tự nhận rằng mình không có nhàm chán đến mức làm ra cái loại kiểm tra kia. Hơn nữa, mình còn chưa già lấm cấm, ngay cả phòng đan cũng không tìm thấy!
Vậy thì đáp án chỉ có một… Người dịch dung thành mình muốn đi phòng đan!
“Không ổn rồi!” Khang Thành Đan cảm thấy không ổn, vội vàng chạy như bay về phía phòng đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.