Chương 830: Mơ tưởng trốn thoát
Phúc Vương
07/04/2024
Cùng lúc đó, ở sâu trong Tân Lĩnh, trải qua ngày một đêm tìm kiếm, đám người Hoa Sơn cuối cùng cũng tìm thấy hồn rồng, đồng thời dùng kiếm trận Hoa Sơn bao vây.
“Nghiệt súc!”
“Còn không mau chịu trói! Mơ tưởng trốn thoát hả?”
Chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão Hoa Sơn đứng đúng vị trí của mình để giữ kiếm trận.
Mưa kiếm đầy trời giống như vạn mũi tên đâm xuyên tìm đánh thẳng xuống hồn rồng phía dưới.
Một hồn rồng khổng lồ bị nhốt trong lõm đất, trên đầu là kiếm trận dày đặc, trong nhất thời không chạy trốn được.
Ngao....
Tiếng rồng ngâm rít gào vang liên miên bên tai.
Đệ tử quan môn của chưởng giáo Hoa Sơn là Liêu Trác Xuyên lần đầu nhìn thấy rồng... dù chỉ là một hồn rồng thì cũng rất là chấn động.
Anh ta giật mình, thầm nói: Chỉ là một hồn rồng thôi mà đã có uy lực đến như thế rồi, cần phải cả đám sự phụ sư thúc hợp lực, phối hợp với kiếm trận Hoa Sơn, mới có thể bao vây được nó.
Nếu gặp được một con rồng thật sự bay lên trời chui xuống đất thì chắc là khó đánh phục hơn nữa.
Thật sự không dám tưởng tượng rốt cuộc vì sao giống loài mạnh mẽ như rồng lại tuyệt tích?
“Sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không bắt được nó...”
Lúc này, Tàng Kiếm thượng nhân nói: “Con nghiệt long kia là hồn thể, kiếm trận không làm gì được nó...”
Ngược lại, nếu tiếp tục kéo nữa, khi mà bọn họ. không thể mở mãi kiểm trận đánh trận chiến tiêu hao, thì khoảnh khắc trận pháp dừng lại, hồn rồng vẫn có thể nhẹ nhàng chạy thoát.
“Haizz, tiếc là Đồ Long Thuật đã thất truyền theo một con rồng cuối cùng bị giết..” Lúc này, một vị trưởng lão Hoa Sơn thở dài: “Trong Đồ Long Thuật chắc chản có bí pháp thu long hồn!”
Chưởng giáo Hoa Sơn ngạo nghễ nói: “Dù không có Đồ Long Thuật, chẳng lẽ Hoa Sơn ta ngay cả một hồn rồng cũng không đối phó được hay sao?“
“Nghiệt súc! Tao hỏi mày một lần cuối cùng, rốt cuộc mày có đầu hàng hay không?”
“Nếu không chịu đầu hàng Hoa Sơn tao, thì tao nhất định sẽ làm mày hồn phi phách tán ngay tại đây!”
Ông ta vừa dứt lời, số lượng kiếm trong kiếm trận chợt tăng gấp mười lăn, dày đặc như lạch trời, có vẻ là ngay giây tiếp theo sẽ đánh cho hồn rồng hồn phi phách tán.
“Không hổ là kiếm trận Hoa Sơn, quả nhiên khiến cho người ta sợ hãi! Đứng từ xa thôi mà đã cảm nhận được mũi nhọn bộc lộ, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn..”
Lúc này, cách đó không xa có một già một trẻ đi đến.
“Thiên Cơ Tử?”
Chưởng giáo Hoa Sơn nhìn kỹ thì thấy là Thiên Cơ Tử, môn Bặc trong năm môn cổ võ.
“Ông nội, bên này kiếm khí sắc nhọn, chúng ta xuống núi trước đi..” Cháu trai Ngô Nhạc khuyên nhủ.
Thiên Cơ Tử lắc đầu, khăng khăng đi lên, ôm quyền nói: “Mục chưởng giáo, tôi có lời không biết có nên nói hay không”
“Nghiệt súc!”
“Còn không mau chịu trói! Mơ tưởng trốn thoát hả?”
Chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão Hoa Sơn đứng đúng vị trí của mình để giữ kiếm trận.
Mưa kiếm đầy trời giống như vạn mũi tên đâm xuyên tìm đánh thẳng xuống hồn rồng phía dưới.
Một hồn rồng khổng lồ bị nhốt trong lõm đất, trên đầu là kiếm trận dày đặc, trong nhất thời không chạy trốn được.
Ngao....
Tiếng rồng ngâm rít gào vang liên miên bên tai.
Đệ tử quan môn của chưởng giáo Hoa Sơn là Liêu Trác Xuyên lần đầu nhìn thấy rồng... dù chỉ là một hồn rồng thì cũng rất là chấn động.
Anh ta giật mình, thầm nói: Chỉ là một hồn rồng thôi mà đã có uy lực đến như thế rồi, cần phải cả đám sự phụ sư thúc hợp lực, phối hợp với kiếm trận Hoa Sơn, mới có thể bao vây được nó.
Nếu gặp được một con rồng thật sự bay lên trời chui xuống đất thì chắc là khó đánh phục hơn nữa.
Thật sự không dám tưởng tượng rốt cuộc vì sao giống loài mạnh mẽ như rồng lại tuyệt tích?
“Sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không bắt được nó...”
Lúc này, Tàng Kiếm thượng nhân nói: “Con nghiệt long kia là hồn thể, kiếm trận không làm gì được nó...”
Ngược lại, nếu tiếp tục kéo nữa, khi mà bọn họ. không thể mở mãi kiểm trận đánh trận chiến tiêu hao, thì khoảnh khắc trận pháp dừng lại, hồn rồng vẫn có thể nhẹ nhàng chạy thoát.
“Haizz, tiếc là Đồ Long Thuật đã thất truyền theo một con rồng cuối cùng bị giết..” Lúc này, một vị trưởng lão Hoa Sơn thở dài: “Trong Đồ Long Thuật chắc chản có bí pháp thu long hồn!”
Chưởng giáo Hoa Sơn ngạo nghễ nói: “Dù không có Đồ Long Thuật, chẳng lẽ Hoa Sơn ta ngay cả một hồn rồng cũng không đối phó được hay sao?“
“Nghiệt súc! Tao hỏi mày một lần cuối cùng, rốt cuộc mày có đầu hàng hay không?”
“Nếu không chịu đầu hàng Hoa Sơn tao, thì tao nhất định sẽ làm mày hồn phi phách tán ngay tại đây!”
Ông ta vừa dứt lời, số lượng kiếm trong kiếm trận chợt tăng gấp mười lăn, dày đặc như lạch trời, có vẻ là ngay giây tiếp theo sẽ đánh cho hồn rồng hồn phi phách tán.
“Không hổ là kiếm trận Hoa Sơn, quả nhiên khiến cho người ta sợ hãi! Đứng từ xa thôi mà đã cảm nhận được mũi nhọn bộc lộ, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn..”
Lúc này, cách đó không xa có một già một trẻ đi đến.
“Thiên Cơ Tử?”
Chưởng giáo Hoa Sơn nhìn kỹ thì thấy là Thiên Cơ Tử, môn Bặc trong năm môn cổ võ.
“Ông nội, bên này kiếm khí sắc nhọn, chúng ta xuống núi trước đi..” Cháu trai Ngô Nhạc khuyên nhủ.
Thiên Cơ Tử lắc đầu, khăng khăng đi lên, ôm quyền nói: “Mục chưởng giáo, tôi có lời không biết có nên nói hay không”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.