Chương 216: Ngay lập tức
Phúc Vương
11/02/2024
Tám mươi năm.
"Kết quả giống như lần trước!"
Triệu Hi Dao đứng dậy, nhìn vào thiết bị, trong mắt đầy vẻ khó tin. Theo thiết bị kiểm tra, cô ta có thể sống đến tám mươi tuổi. Đã kiểm tra hai lần, cả hai đều như vậy.
Điều này có nghĩa là thiết bị không bị hỏng.
Mười năm tuổi thọ của ông nội cũng là chính xác.
"Dụng cụ này không có vấn đề gì.' Peter thẳng thắn nói: "Chúc mừng ông Triệu, ông còn có thể sống được mười năm nữa!"
Với lời khẳng định của Peter, trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng đã hoàn toàn hạ xuống, họ sợ rằng thiết bị gặp trục trặc và niềm vui của họ sẽ là vô ích.
Lúc này đây, có người vui thì cũng có người buồn.
Triệu Hi Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nghĩ lại vừa rồi, cô ta liên tục hoài nghi, nhưng không ngờ sau khi uống thần dược, ông nội thực sự kéo dài tuổi thọ thêm mười năm, thậm chí còn dùng máy kiểm †ra sự sống tiên tiến nhất mà họ mang đến để kiểm tra.
Triệu Hi Dao lại nhìn Diệp Lâm, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Chúa ơi, đây đúng là một phép lạ!"
Peter không khỏi kêu lên vì ngạc nhiên. Sau đó, ông ta nói với Diệp Lâm: "Thưa cậu, rất xin lỗi cậu vì sự thất lễ vừa rồi."
"Nhân tiện cho tôi hỏi một câu, cậu vẫn còn thuốc thần đó chứ? Cậu có thể cho tôi xem kỹ hơn được không?”
Vừa rồi, lúc nhận lấy linh chỉ ngàn năm, Peter vốn không coi trọng, bây giờ nghĩ lại, ông ta vô cùng hối hận.
"Hết rồi" Mặc dù Diệp Lâm còn có một khối linh chỉ lớn, nhưng anh không thể tùy tiện khoe ra, bởi vì tiền tài lúc nào cũng phải giấu kín.
"A, thật đáng tiếc." Peter lắc đầu nói: "Tôi định đưa thành phần của thần dược đó vào trong thiết bị này để lần sau tránh phạm sai lầm."
Lúc này, ông Triệu lại đi tới trước mặt Diệp Lâm, cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn.
"Diệp thần y, cậu lại cứu tôi thêm lần nữa, hơn nữa còn cho tôi thêm mười năm tuổi thọ."
"Ơn cứu mạng này khó lòng báo đáp, nếu sau này Diệp thần y có yêu cầu gì thì cứ nói, nhà họ Triệu chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡI"
Hai cha con Triệu Thiên Minh và Triệu Uyển Đình cũng trịnh trọng hứa hẹn với Diệp Lâm.
"Sau này, nếu có việc gì thì cậu cứ nói, mọi tài nguyên của nhà họ Triệu chúng tôi cũng sẽ để Diệp thần y tùy ý sử dụng."
Diệp Lâm mỉm cười đáp: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa, yêu cầu lúc trước của tôi, mọi người làm rất tốt, hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Ông Triệu gật đầu, lập tức hiểu ý của Diệp Lâm. Anh đang nói đến việc họ nhờ vào quan hệ với bộ tài chính để điều tra thuế của nhà họ Diệp, từ đó dẫn đến sự sụp đổ cổ phiếu nhà họ Diệp ngày hôm nay.
Sau đó, ông Triệu lại nói với Triệu Hi Dao: "Hi Dao! Cháu lại đây!"
"Cháu còn không mau xin lỗi Diệp thần y đi!"
"Vừa rồi cháu liên tục chất vấn Diệp thần y, bây giờ cháu còn gì muốn nói nữa không?"
Nghe vậy, Triệu Hi Dao vừa xấu hổ, vừa áy náy, cúi đầu đi tới trước mặt Diệp Lâm giống như một con gà trống bại trận, sự kiêu ngạo trước đó hoàn toàn tiêu tan.
"Tôi xin lỗi... Diệp thần y... Tôi có mắt như mù... đã xúc phạm tới anh..." Triệu Hi Dao thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi, nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Quên đi.” Diệp Lâm cũng lười tính toán với bọn họ về chuyện nhỏ nhặt này: “Không biết không có tội."
"Diệp thần y." Lúc này, Peter lại bước tới, cười nói: "So với dụng cụ này của tôi, nếu có thể kéo dài tuổi thọ của một người sắp chết thêm mười năm, cậu có tư cách hơn để giành được giải thưởng Nobel y học năm nay hơn! Tôi sẽ đề cử cậu với ban tổ chức giải thưởng Nobel."
Diệp Lâm không mấy quan tâm đến giải thưởng Nobel, khó khăn lắm anh mới có được bảo vật này, chủ yếu vẫn phải dựa vào tu luyện của mình.
Cho dù giành được một trăm giải Nobel thì cũng chẳng thể so sánh với việc bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngay lập tức, mọi người trong nhà họ Triệu đều vây quanh Diệp Lâm, như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Càng khiến Peter và Triệu Hi Dao trở nên dư thừa.
Nhìn thấy Triệu Hi Dao xấu hổ, Triệu Uyển Đình vội vàng tiến lên gỡ rối, mỉm cười đổi chủ đề.
"Oa, chị Hi Dao, hóa ra chị có thể sống đến tám mươi tuổi!" Triệu Uyển Đình nói với vẻ ghen tị.
"Nếu em muốn biết mình còn lại bao nhiêu năm tuổi thọ nữa thì có thể thử xem." Triệu Hi Dao nói.
“Thôi ạ” Triệu Uyển Đình xua tay: “Biết những điều này, chẳng phải cuộc sống sẽ rất nhàm chán sao.”
Sau đó, nhà họ Triệu lại tổ chức một bữa tiệc long trọng để chiêu đãi Diệp Lâm. Sau khi đã ăn uống no say, ông Triệu bảo Triệu Uyển Đình tiễn Diệp Lâm ra về. Nhìn thấy cháu gái và Diệp Lâm đi rất gần nhau, ông Triệu cảm thấy rất thích thú.
"Thiên Minh!" ông Triệu nhỏ giọng nói với con trai nhỏ: "Nếu có cơ hội, cha dự định gả Uyển Đình cho Diệp thần y, con nghĩ thế nào?”
"Kết quả giống như lần trước!"
Triệu Hi Dao đứng dậy, nhìn vào thiết bị, trong mắt đầy vẻ khó tin. Theo thiết bị kiểm tra, cô ta có thể sống đến tám mươi tuổi. Đã kiểm tra hai lần, cả hai đều như vậy.
Điều này có nghĩa là thiết bị không bị hỏng.
Mười năm tuổi thọ của ông nội cũng là chính xác.
"Dụng cụ này không có vấn đề gì.' Peter thẳng thắn nói: "Chúc mừng ông Triệu, ông còn có thể sống được mười năm nữa!"
Với lời khẳng định của Peter, trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng đã hoàn toàn hạ xuống, họ sợ rằng thiết bị gặp trục trặc và niềm vui của họ sẽ là vô ích.
Lúc này đây, có người vui thì cũng có người buồn.
Triệu Hi Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nghĩ lại vừa rồi, cô ta liên tục hoài nghi, nhưng không ngờ sau khi uống thần dược, ông nội thực sự kéo dài tuổi thọ thêm mười năm, thậm chí còn dùng máy kiểm †ra sự sống tiên tiến nhất mà họ mang đến để kiểm tra.
Triệu Hi Dao lại nhìn Diệp Lâm, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Chúa ơi, đây đúng là một phép lạ!"
Peter không khỏi kêu lên vì ngạc nhiên. Sau đó, ông ta nói với Diệp Lâm: "Thưa cậu, rất xin lỗi cậu vì sự thất lễ vừa rồi."
"Nhân tiện cho tôi hỏi một câu, cậu vẫn còn thuốc thần đó chứ? Cậu có thể cho tôi xem kỹ hơn được không?”
Vừa rồi, lúc nhận lấy linh chỉ ngàn năm, Peter vốn không coi trọng, bây giờ nghĩ lại, ông ta vô cùng hối hận.
"Hết rồi" Mặc dù Diệp Lâm còn có một khối linh chỉ lớn, nhưng anh không thể tùy tiện khoe ra, bởi vì tiền tài lúc nào cũng phải giấu kín.
"A, thật đáng tiếc." Peter lắc đầu nói: "Tôi định đưa thành phần của thần dược đó vào trong thiết bị này để lần sau tránh phạm sai lầm."
Lúc này, ông Triệu lại đi tới trước mặt Diệp Lâm, cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn.
"Diệp thần y, cậu lại cứu tôi thêm lần nữa, hơn nữa còn cho tôi thêm mười năm tuổi thọ."
"Ơn cứu mạng này khó lòng báo đáp, nếu sau này Diệp thần y có yêu cầu gì thì cứ nói, nhà họ Triệu chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡI"
Hai cha con Triệu Thiên Minh và Triệu Uyển Đình cũng trịnh trọng hứa hẹn với Diệp Lâm.
"Sau này, nếu có việc gì thì cậu cứ nói, mọi tài nguyên của nhà họ Triệu chúng tôi cũng sẽ để Diệp thần y tùy ý sử dụng."
Diệp Lâm mỉm cười đáp: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa, yêu cầu lúc trước của tôi, mọi người làm rất tốt, hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Ông Triệu gật đầu, lập tức hiểu ý của Diệp Lâm. Anh đang nói đến việc họ nhờ vào quan hệ với bộ tài chính để điều tra thuế của nhà họ Diệp, từ đó dẫn đến sự sụp đổ cổ phiếu nhà họ Diệp ngày hôm nay.
Sau đó, ông Triệu lại nói với Triệu Hi Dao: "Hi Dao! Cháu lại đây!"
"Cháu còn không mau xin lỗi Diệp thần y đi!"
"Vừa rồi cháu liên tục chất vấn Diệp thần y, bây giờ cháu còn gì muốn nói nữa không?"
Nghe vậy, Triệu Hi Dao vừa xấu hổ, vừa áy náy, cúi đầu đi tới trước mặt Diệp Lâm giống như một con gà trống bại trận, sự kiêu ngạo trước đó hoàn toàn tiêu tan.
"Tôi xin lỗi... Diệp thần y... Tôi có mắt như mù... đã xúc phạm tới anh..." Triệu Hi Dao thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi, nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Quên đi.” Diệp Lâm cũng lười tính toán với bọn họ về chuyện nhỏ nhặt này: “Không biết không có tội."
"Diệp thần y." Lúc này, Peter lại bước tới, cười nói: "So với dụng cụ này của tôi, nếu có thể kéo dài tuổi thọ của một người sắp chết thêm mười năm, cậu có tư cách hơn để giành được giải thưởng Nobel y học năm nay hơn! Tôi sẽ đề cử cậu với ban tổ chức giải thưởng Nobel."
Diệp Lâm không mấy quan tâm đến giải thưởng Nobel, khó khăn lắm anh mới có được bảo vật này, chủ yếu vẫn phải dựa vào tu luyện của mình.
Cho dù giành được một trăm giải Nobel thì cũng chẳng thể so sánh với việc bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngay lập tức, mọi người trong nhà họ Triệu đều vây quanh Diệp Lâm, như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Càng khiến Peter và Triệu Hi Dao trở nên dư thừa.
Nhìn thấy Triệu Hi Dao xấu hổ, Triệu Uyển Đình vội vàng tiến lên gỡ rối, mỉm cười đổi chủ đề.
"Oa, chị Hi Dao, hóa ra chị có thể sống đến tám mươi tuổi!" Triệu Uyển Đình nói với vẻ ghen tị.
"Nếu em muốn biết mình còn lại bao nhiêu năm tuổi thọ nữa thì có thể thử xem." Triệu Hi Dao nói.
“Thôi ạ” Triệu Uyển Đình xua tay: “Biết những điều này, chẳng phải cuộc sống sẽ rất nhàm chán sao.”
Sau đó, nhà họ Triệu lại tổ chức một bữa tiệc long trọng để chiêu đãi Diệp Lâm. Sau khi đã ăn uống no say, ông Triệu bảo Triệu Uyển Đình tiễn Diệp Lâm ra về. Nhìn thấy cháu gái và Diệp Lâm đi rất gần nhau, ông Triệu cảm thấy rất thích thú.
"Thiên Minh!" ông Triệu nhỏ giọng nói với con trai nhỏ: "Nếu có cơ hội, cha dự định gả Uyển Đình cho Diệp thần y, con nghĩ thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.