Chương 417: Nghe vậy
Phúc Vương
15/03/2024
Rốt cuộc thì đây là người mà ngay cả chị cả cũng kính trọng, anh ta muốn bái sư là sẽ không sai. Và đây còn là người mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết, anh ta dù có nhắm mắt lại bái sư cũng không thành vấn đề.
“Các cậu...” Thấy vậy, Liễu Thành Đài có chút ngẩn ngơ.
Mình vừa tới đây thôi mà mấy người này lại liên tiếp đòi bái sư là sao?
Chuyện này là lạ làm sao đấy!
Vậy thì hiện giờ đã có ba trong bốn thiếu ở Yến Kinh là đồ đệ của Diệp Lâm.
Nếu mình không bái sư theo, thì có phải là mình không hòa hợp với tập thể hay không? Có khi nào mình sẽ bị đuổi ra khỏi vị trí bốn thiếu Yến Kinh hay không?
Nghĩ đến đây, Liễu Thành Đài dứt khoát bái sư với bọn họ: “Vậy tôi cùng các cậu có phúc cùng hưởng, cùng bái sư luôn đi!”
Trong nhất thời, cả bốn thiếu ở Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Một người giỏi y thuật, giỏi võ đạo, giỏi luôn cả bài bạc, còn dám chém giết cổ võ giả.
Nếu không phải bốn thiếu nhanh chân thì những người khác cũng muốn bái sư, thậm chí nhận làm cha nuôi cũng được.
“Các cậu các cậu...”
Hoa Quốc Đống sửng sốt, không ngờ đám người này lại đi tranh giành sư phụ với mình!
Anh ta lập tức có loại cảm giác cái thứ mà mình yêu quý sắp bị người ta dùng chung. Anh ta bưồn bã, có chút không muốn chia sẻ.
“Quốc Đống, cậu có còn coi bọn tôi là anh em tốt nữa không vậy?”
Khương Thái Thanh nói: “Cậu có một vị sư phụ ghê gớm như thế, sao không chịu dẫn đến giới thiệu với bọn tôi sớm hơn hả?”
“Nếu tôi quen biết anh ấy sớm hơn, thì tôi đã bái sư lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”
Bàng Văn Hiên cũng nói: “Đúng vậy, chỉ có cậu là may mắn hơn bọn tôi, quen biết Diệp tiên sinh sớm hơn bọn tôi, cùng lắm thì bọn tôi để cho cậu làm đại sư huynhI”
“Tuy rằng tôi còn chưa biết rõ các cậu muốn làm gì...” Liễu Thành Đài nói: “Nhưng mà chúng ta đã nói là cùng tiến cùng lùi, các cậu muốn bái sư cũng phải dẫn theo tôi mới được!”
Thấy vậy, Diệp Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Không ngờ buổi gặp mặt do Hoa Quốc Đống tổ chức lại mang đến cho mình nhiều đồ đệ thế này!
Anh có ý định từ chối, chỉ là đối phương cứ quỳ mãi không chịu đứng lên.
“Sư phụ, tôi hứa với anh là bắt đầu từ hôm nay sẽ cai bài bạc!”
Khương Thái Thanh nói: “Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, thì ngày mai tôi sẽ đi sòng bạc phá của nữa. Vì nhà họ Khương không bị tôi đánh bạc tới mức cửa nát nhà tan, xin anh hãy thương xót nhận tôi làm đồ đệ đi!”
“Sư phụ, tôi thật sự muốn đi theo anh học hỏi, để không bị người ta xem thường nữa.”
Bàng Văn Hiên thổ lộ tâm tình: “Có lẽ ở trong mắt người ngoài, bọn tôi có vẻ ngoài hào nhoáng, có thân phận quyền quý. Nhưng thực tế thì áp lực đến từ chính bậc cha chú trong nhà, khiến bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi.”
“Bọn tôi còn trẻ, có ai không muốn làm nên chuyện đâu? Rồi có ai muốn bị người ta mắng là đám nhị đại ăn chơi trác táng chứ? Chỉ là người lớn trong nhà quá lóa mắt, còn bọn tôi thì lại quá bình thường thôi!”
“Sư phụ, anh lợi hại như vậy, chỉ cần truyền bừa một chút bản lĩnh nào đó cho bọn tôi là được, để bọn tôi có thể nở mày nở mặt mà đứng thẳng người!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sôi nổi gật đầu.
Không có ai là trời sinh không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương bị đào thải, đành phải sống mơ màng qua ngày để an ủi bản thân.
Nhưng khi thấy loại người đáng gờm như Diệp Lâm, bọn họ dường như thấy được hi vọng, một đi theo anh làm nên chuyện lớn.
“Sư phụ, hay là anh nhận bọn họ đi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng nói thêm vào: “Lúc nấy gọi điện thoại, anh cũng nói là có một vụ mua bán lớn mà? Anh nhận hết bốn người chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi sẽ cùng anh làm một vụ lớn!”
Nghe vậy, Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Các cậu bái tôi làm thầy, các cậu không sợ thế gia cổ võ gây chuyện với các cậu sao?”
“Đừng quên là cổ võ không thể chịu nhục.
Tôi giết cổ võ giả, bọn họ không động được tôi, nhưng lại có thể động được người bên cạnh tôi, vào bất cứ lúc nào.”
“Các cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không khi ấy dù có hội hận thì cũng đã muộn rồi.”
“Các cậu...” Thấy vậy, Liễu Thành Đài có chút ngẩn ngơ.
Mình vừa tới đây thôi mà mấy người này lại liên tiếp đòi bái sư là sao?
Chuyện này là lạ làm sao đấy!
Vậy thì hiện giờ đã có ba trong bốn thiếu ở Yến Kinh là đồ đệ của Diệp Lâm.
Nếu mình không bái sư theo, thì có phải là mình không hòa hợp với tập thể hay không? Có khi nào mình sẽ bị đuổi ra khỏi vị trí bốn thiếu Yến Kinh hay không?
Nghĩ đến đây, Liễu Thành Đài dứt khoát bái sư với bọn họ: “Vậy tôi cùng các cậu có phúc cùng hưởng, cùng bái sư luôn đi!”
Trong nhất thời, cả bốn thiếu ở Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Một người giỏi y thuật, giỏi võ đạo, giỏi luôn cả bài bạc, còn dám chém giết cổ võ giả.
Nếu không phải bốn thiếu nhanh chân thì những người khác cũng muốn bái sư, thậm chí nhận làm cha nuôi cũng được.
“Các cậu các cậu...”
Hoa Quốc Đống sửng sốt, không ngờ đám người này lại đi tranh giành sư phụ với mình!
Anh ta lập tức có loại cảm giác cái thứ mà mình yêu quý sắp bị người ta dùng chung. Anh ta bưồn bã, có chút không muốn chia sẻ.
“Quốc Đống, cậu có còn coi bọn tôi là anh em tốt nữa không vậy?”
Khương Thái Thanh nói: “Cậu có một vị sư phụ ghê gớm như thế, sao không chịu dẫn đến giới thiệu với bọn tôi sớm hơn hả?”
“Nếu tôi quen biết anh ấy sớm hơn, thì tôi đã bái sư lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”
Bàng Văn Hiên cũng nói: “Đúng vậy, chỉ có cậu là may mắn hơn bọn tôi, quen biết Diệp tiên sinh sớm hơn bọn tôi, cùng lắm thì bọn tôi để cho cậu làm đại sư huynhI”
“Tuy rằng tôi còn chưa biết rõ các cậu muốn làm gì...” Liễu Thành Đài nói: “Nhưng mà chúng ta đã nói là cùng tiến cùng lùi, các cậu muốn bái sư cũng phải dẫn theo tôi mới được!”
Thấy vậy, Diệp Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Không ngờ buổi gặp mặt do Hoa Quốc Đống tổ chức lại mang đến cho mình nhiều đồ đệ thế này!
Anh có ý định từ chối, chỉ là đối phương cứ quỳ mãi không chịu đứng lên.
“Sư phụ, tôi hứa với anh là bắt đầu từ hôm nay sẽ cai bài bạc!”
Khương Thái Thanh nói: “Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, thì ngày mai tôi sẽ đi sòng bạc phá của nữa. Vì nhà họ Khương không bị tôi đánh bạc tới mức cửa nát nhà tan, xin anh hãy thương xót nhận tôi làm đồ đệ đi!”
“Sư phụ, tôi thật sự muốn đi theo anh học hỏi, để không bị người ta xem thường nữa.”
Bàng Văn Hiên thổ lộ tâm tình: “Có lẽ ở trong mắt người ngoài, bọn tôi có vẻ ngoài hào nhoáng, có thân phận quyền quý. Nhưng thực tế thì áp lực đến từ chính bậc cha chú trong nhà, khiến bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi.”
“Bọn tôi còn trẻ, có ai không muốn làm nên chuyện đâu? Rồi có ai muốn bị người ta mắng là đám nhị đại ăn chơi trác táng chứ? Chỉ là người lớn trong nhà quá lóa mắt, còn bọn tôi thì lại quá bình thường thôi!”
“Sư phụ, anh lợi hại như vậy, chỉ cần truyền bừa một chút bản lĩnh nào đó cho bọn tôi là được, để bọn tôi có thể nở mày nở mặt mà đứng thẳng người!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sôi nổi gật đầu.
Không có ai là trời sinh không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương bị đào thải, đành phải sống mơ màng qua ngày để an ủi bản thân.
Nhưng khi thấy loại người đáng gờm như Diệp Lâm, bọn họ dường như thấy được hi vọng, một đi theo anh làm nên chuyện lớn.
“Sư phụ, hay là anh nhận bọn họ đi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng nói thêm vào: “Lúc nấy gọi điện thoại, anh cũng nói là có một vụ mua bán lớn mà? Anh nhận hết bốn người chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi sẽ cùng anh làm một vụ lớn!”
Nghe vậy, Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Các cậu bái tôi làm thầy, các cậu không sợ thế gia cổ võ gây chuyện với các cậu sao?”
“Đừng quên là cổ võ không thể chịu nhục.
Tôi giết cổ võ giả, bọn họ không động được tôi, nhưng lại có thể động được người bên cạnh tôi, vào bất cứ lúc nào.”
“Các cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không khi ấy dù có hội hận thì cũng đã muộn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.