Chương 962: Người yêu cùng tồn tại
Phúc Vương
18/05/2024
Bên kia, Tư Đồ Nhật Thăng dẫn Kim Lũ Y ra sau điện tham quan.
Sau khi bước vào Sở Trấn yêu, mọi thứ trước mắt đều thay đổi.
Nếu nói chính điện đại biểu cho chính khí nghiêm nghị phía chính phủ thì sau điện lại có vẻ cực kì âm trâm.
Cột nhà nào cũng điêu khắc yêu vật, bước vào là như đi giữa thủ đô vạn yêu, rất là khó chịu.
Nếu đây không phải là Sở Trấn yêu thì Kim Lũ Y có lý do để tin răng mình đi nhầm địa bàn của đại yêu nào đó.
May mà Kim Lũ Y luyện võ nhiều năm, từng dẫn đầu đội cận vệ Yến Kinh, quen nhìn các trường hợp sống chết, không đến mức bị một vài kiến trúc tà môn dọa sợ.
“Ông Tư, chúng ta đang ở Sở Trấn yêu thật hả?” Kim Lũ Y nhíu mày nhìn xung quanh.
“Đúng vậy!” Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Nói đúng hơn thì sau điện mới là Sở Trấn yêu, còn trước điện là nơi dùng để tiếp khách và làm việc.”
Lúc này Kim Lũ Y mới hiểu ra răng Sở Trấn yêu không đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Nơi đây có quá nhiều bí mật không ai biết.
Sở Trấn yêu mới vừa được mở lại chỉ là một góc của núi băng thần bí thôi.
“Kim đại nhân, cô ở đây lâu rồi có cảm thấy rất khó chịu haykhông?” Tư Đồ Nhật Thăng dẫn Kim Lũ Y tiếp tục đi vào bên trong.
Sau điện rất lớn, lớn gấp mấy lần chính điện, còn có rất nhiều đồ vật trang trí cũ kĩ phủ đầy bụi.
“Tàm tạm.” Kim Lũ Y nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh không khí nơi đây.
Tư Đồ Nhật Thăng cười nói: “Kim đại nhân, có lẽ cô không biết chứ ở Đại Hạ hàng trăm năm trước, người và yêu vật là cùng tồn tại.”
“Cùng tồn Nghe vậy, Kim Lũ Y giật mình, thâm nghĩ những gì từng ghi trong sách cổ không phải là truyền thuyết thần thoại, mà là sự thật từng tồn tại?
“Vì sao sau này lại không còn nữa?” Kim Lũ Y tò mò hỏi.
Tư Đồ Nhật Thăng nghiêm túc đáp: “Vì sau khi lập quốc, Đại Hạ đã ra luật trong Đại Hạ không được có yêu ma quỷ quái!”
“Từ đó về sau, trong Đại Hạ không còn yêu tà, quốc thái dân an!”
Kim Lũ Y rất bất ngờ: “Chỉ cần ra luật là có uy lực mạnh đến vậy sao? Đám yêu kia tuân thủ pháp luật, nói biến mất liền biến mất thật hả?”
“Ha ha...” Tư Đồ Nhật Thăng cười nói: “Đó không phải là luật pháp bình thường, mà là luật sắt do người mạnh nhất năm ấy đặt ra, nói đúng hơn là một loại pháp tắc.”
“Giống như con người khát nước muốn uống nước, con người chết rồi thi thể sẽ bị hư thối, khoảnh khắc luật pháp được quyết định, tất cả yêu ma quỷ quái đều biến mất hết.”
Nghe vậy, Kim Lũ Y cực kì chấn động, vấn đề nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Vì sao... trong thời gian trước, bên trong Yến Kinh lại có yêu vật phá phách?” Kim Lũ Y nhíu mày nói: “Nghe nói quốc sư đại nhân cũng bị yêu vật dụ dỗ?”
Tư Đồ Nhật Thăng thở dài: “Bởi vì tác dụng của luật pháp ngày càng yếu. Nói đến cùng, ngoài quy luật thiên nhiên ra, các sự vật còn lại dù mạnh đến thế nào cũng có ngày biến mất.”
“Luật Đại Hạ không yêu đã được ban hành gần trăm năm, cũng sắp đến lúc mất hết hiệu lực rồi.”
“Đến lúc đó, yêu vật sẽ ngóc đầu trở lại giống như là Hoàng Hà vỡ đê.”
Kim Lũ Y nói: “Có cách nào sửa chữa luật pháp, để cho tác dụng của nó tiếp tục kéo dài hay không?”
Tư Đồ Nhật Thăng lắc đầu: “Không dễ đâu.”
“Cô phải biết rằng thế giới không phải của riêng nhân loại. Trong dòng sông lịch sử, đa số đều là người và yêu ma quỷ quái cùng tồn tại.”
“Trăm năm không yêu đã là một loại điên đảo càn khôn rồi, làm gì có thể dễ dàng tiếp tục được nữa?”
Kim Lũ Y gật đầu: “Nói cách khác, yêu vật ngóc đầu trở lại là xu thế tất yếu?”
“Nói vậy cũng đúng.” Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Đây là lý do vì sao triều đình mở lại Sở Trấn yêu. Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với mọi thứ.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến chỗ cuối của sau điện.
Trên vách tường treo hai món đồ.
Một đèn lồng.
Một tấm chắn.
“Đó là gì vậy?” Kim Lũ Y tò mò hỏi.
Cô biết vật phẩm được trang trí ở cuối cùng sau điện chắc chắn không phải là vật phẩm bình thường.
“Đèn này là 'đèn trường minh”.” Tư Đồ Nhật Thăng lấy đèn xuống từ trên tường: “Lúc gặp yêu vật, đèn trường minh sẽ có phản ứng.”
“Người của Sở Trấn yêu từng được gọi là người cầm đèn. Bởi vì bọn họ thường cầm đèn trường minh đi tuần tra thành phố để đánh bắt yêu vật.”
Kim Lũ Y gật đầu: “Hiện giờ đèn không sáng, nghĩa là ở đây rất an toàn?”
“Không phải.” Tư Đồ Nhật Thăng lắc đầu cười khổ: “Là hiện giờ không còn ai có thể châm đèn nữa rồi.”
Các đời sở trưởng đều là kỳ nhân tự mang hồn kỳ lân, chỉ có bọn họ mới có thể dùng lửa kỳ lân châm đèn trường minh.
Kim Lũ Y cầm đèn thử một lát, cuối cùng cũng không thể châm đèn, đành phải trả lại chỗ cũ.
Sau đó, Kim Lũ Y nhìn về phía tấm chắn.
“Vậy còn tấm chắn này? Nó dùng để làm gì?”
Tư Đồ Nhật Thăng nghiêm túc nói: “Các đời sở trưởng dùng nó để bắt yêu vật.”
“Nghe nói tấm chắn có thể cần nuốt tất cả yêu ma quỷ quái!”
Sau khi bước vào Sở Trấn yêu, mọi thứ trước mắt đều thay đổi.
Nếu nói chính điện đại biểu cho chính khí nghiêm nghị phía chính phủ thì sau điện lại có vẻ cực kì âm trâm.
Cột nhà nào cũng điêu khắc yêu vật, bước vào là như đi giữa thủ đô vạn yêu, rất là khó chịu.
Nếu đây không phải là Sở Trấn yêu thì Kim Lũ Y có lý do để tin răng mình đi nhầm địa bàn của đại yêu nào đó.
May mà Kim Lũ Y luyện võ nhiều năm, từng dẫn đầu đội cận vệ Yến Kinh, quen nhìn các trường hợp sống chết, không đến mức bị một vài kiến trúc tà môn dọa sợ.
“Ông Tư, chúng ta đang ở Sở Trấn yêu thật hả?” Kim Lũ Y nhíu mày nhìn xung quanh.
“Đúng vậy!” Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Nói đúng hơn thì sau điện mới là Sở Trấn yêu, còn trước điện là nơi dùng để tiếp khách và làm việc.”
Lúc này Kim Lũ Y mới hiểu ra răng Sở Trấn yêu không đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Nơi đây có quá nhiều bí mật không ai biết.
Sở Trấn yêu mới vừa được mở lại chỉ là một góc của núi băng thần bí thôi.
“Kim đại nhân, cô ở đây lâu rồi có cảm thấy rất khó chịu haykhông?” Tư Đồ Nhật Thăng dẫn Kim Lũ Y tiếp tục đi vào bên trong.
Sau điện rất lớn, lớn gấp mấy lần chính điện, còn có rất nhiều đồ vật trang trí cũ kĩ phủ đầy bụi.
“Tàm tạm.” Kim Lũ Y nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh không khí nơi đây.
Tư Đồ Nhật Thăng cười nói: “Kim đại nhân, có lẽ cô không biết chứ ở Đại Hạ hàng trăm năm trước, người và yêu vật là cùng tồn tại.”
“Cùng tồn Nghe vậy, Kim Lũ Y giật mình, thâm nghĩ những gì từng ghi trong sách cổ không phải là truyền thuyết thần thoại, mà là sự thật từng tồn tại?
“Vì sao sau này lại không còn nữa?” Kim Lũ Y tò mò hỏi.
Tư Đồ Nhật Thăng nghiêm túc đáp: “Vì sau khi lập quốc, Đại Hạ đã ra luật trong Đại Hạ không được có yêu ma quỷ quái!”
“Từ đó về sau, trong Đại Hạ không còn yêu tà, quốc thái dân an!”
Kim Lũ Y rất bất ngờ: “Chỉ cần ra luật là có uy lực mạnh đến vậy sao? Đám yêu kia tuân thủ pháp luật, nói biến mất liền biến mất thật hả?”
“Ha ha...” Tư Đồ Nhật Thăng cười nói: “Đó không phải là luật pháp bình thường, mà là luật sắt do người mạnh nhất năm ấy đặt ra, nói đúng hơn là một loại pháp tắc.”
“Giống như con người khát nước muốn uống nước, con người chết rồi thi thể sẽ bị hư thối, khoảnh khắc luật pháp được quyết định, tất cả yêu ma quỷ quái đều biến mất hết.”
Nghe vậy, Kim Lũ Y cực kì chấn động, vấn đề nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Vì sao... trong thời gian trước, bên trong Yến Kinh lại có yêu vật phá phách?” Kim Lũ Y nhíu mày nói: “Nghe nói quốc sư đại nhân cũng bị yêu vật dụ dỗ?”
Tư Đồ Nhật Thăng thở dài: “Bởi vì tác dụng của luật pháp ngày càng yếu. Nói đến cùng, ngoài quy luật thiên nhiên ra, các sự vật còn lại dù mạnh đến thế nào cũng có ngày biến mất.”
“Luật Đại Hạ không yêu đã được ban hành gần trăm năm, cũng sắp đến lúc mất hết hiệu lực rồi.”
“Đến lúc đó, yêu vật sẽ ngóc đầu trở lại giống như là Hoàng Hà vỡ đê.”
Kim Lũ Y nói: “Có cách nào sửa chữa luật pháp, để cho tác dụng của nó tiếp tục kéo dài hay không?”
Tư Đồ Nhật Thăng lắc đầu: “Không dễ đâu.”
“Cô phải biết rằng thế giới không phải của riêng nhân loại. Trong dòng sông lịch sử, đa số đều là người và yêu ma quỷ quái cùng tồn tại.”
“Trăm năm không yêu đã là một loại điên đảo càn khôn rồi, làm gì có thể dễ dàng tiếp tục được nữa?”
Kim Lũ Y gật đầu: “Nói cách khác, yêu vật ngóc đầu trở lại là xu thế tất yếu?”
“Nói vậy cũng đúng.” Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Đây là lý do vì sao triều đình mở lại Sở Trấn yêu. Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với mọi thứ.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến chỗ cuối của sau điện.
Trên vách tường treo hai món đồ.
Một đèn lồng.
Một tấm chắn.
“Đó là gì vậy?” Kim Lũ Y tò mò hỏi.
Cô biết vật phẩm được trang trí ở cuối cùng sau điện chắc chắn không phải là vật phẩm bình thường.
“Đèn này là 'đèn trường minh”.” Tư Đồ Nhật Thăng lấy đèn xuống từ trên tường: “Lúc gặp yêu vật, đèn trường minh sẽ có phản ứng.”
“Người của Sở Trấn yêu từng được gọi là người cầm đèn. Bởi vì bọn họ thường cầm đèn trường minh đi tuần tra thành phố để đánh bắt yêu vật.”
Kim Lũ Y gật đầu: “Hiện giờ đèn không sáng, nghĩa là ở đây rất an toàn?”
“Không phải.” Tư Đồ Nhật Thăng lắc đầu cười khổ: “Là hiện giờ không còn ai có thể châm đèn nữa rồi.”
Các đời sở trưởng đều là kỳ nhân tự mang hồn kỳ lân, chỉ có bọn họ mới có thể dùng lửa kỳ lân châm đèn trường minh.
Kim Lũ Y cầm đèn thử một lát, cuối cùng cũng không thể châm đèn, đành phải trả lại chỗ cũ.
Sau đó, Kim Lũ Y nhìn về phía tấm chắn.
“Vậy còn tấm chắn này? Nó dùng để làm gì?”
Tư Đồ Nhật Thăng nghiêm túc nói: “Các đời sở trưởng dùng nó để bắt yêu vật.”
“Nghe nói tấm chắn có thể cần nuốt tất cả yêu ma quỷ quái!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.