Chương 388: Nhãi ranh
Phúc Vương
08/03/2024
Lúc Cự Khuyết kiếm về chỗ, bên trong hộp kiếm xảy ra thay đổi rất lớn.
Một luồng kiếm ý vô tẫn lan tràn, truyền qua bàn tay, hòa vào trong cơ thể mình.
Lần này không còn chịu phản phệ như lần đầu, thân thể rất dễ dàng mà tiếp thu được.
Lúc Diệp Lâm đang đè tay lên hộp kiếm, lẳng lặng cảm nhận một luồng kiếm ý hoàn toàn mới...
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết.
Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người trợn to mắt ra nhìn.
Bọn họ không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.
“Trời ạ! Chuyện này là sao vậy? Không phải là tôi nhìn lầm rồi chứ?” “Tên cổ võ giả kia thế mà bị Diệp Lâm... đoạt vũ khí? Mất kiếm luôn rồi?”
“Cái hộp trong tay Diệp Lâm là gì vậy? Sao nó có thể nuốt kiếm của cổ võ giả được?”
Mọi người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi. Rốt cuộc thì đối thủ của anh chính là cổ võ giả có thực lực mạnh mẽ.
Không ngờ lúc hai bên đánh nhau, Diệp Lâm không chỉ không bị thương, mà còn cướp được vũ khí trong tay cổ võ giả nữa?
Thật sự là khó tin mà!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin chứ?
“Sao có thể?”
Mọi người trong nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm, giống như là gặp quỷ. Vậy.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nào dám suy nghĩ đến chuyện trong tộc mình có người có thể đánh ngang sức ngang tài với cổ võ giả, thậm chí còn mạnh hơn đối phương nữa?
Diệp Lâm này thật sự là Diệp Lâm mà bọn họ quen biết hả?
Sao mà mới đi tù có năm năm, lúc ra tù lại như thay đổi thành người khác vậy?
Ngay cả người làm cha là Diệp Nguyên Cát cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại trở nên xa lạ như thế, khiến ông suýt nữa không dám nhận con trai.
“Mạnh quá đi!”
Tần Tuyết Dung thấy Diệp Lâm chỉ dùng một chiêu là đoạt được Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau cơn chấn động, cô ta cũng hiểu được vì sao ông nội mình lại coi trọng anh ta đến như vậy, thậm chí không tiếc phái mình đi tiếp cận anh ta, điều tra anh ta.
Còn người anh họ của mình chết trong tay anh ta, còn bị đoạt Kinh Hồng kiếm nữa, thật sự là không oan chút nào.
Ngay cả trưởng lão nhà họ Ninh cũng thua trong tay Diệp Lâm, huống chỉ là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp nhà họ Tân!
Lần thử này của Tần Tuyết Dung xem như là rất thành công. Rốt cuộc thì cô †a cũng thấy được thực lực của Diệp Lâm, và thái độ của cô ta cũng theo đó mà trở nên tôn kính.
Lúc tới đây, Tân Tuyết Dung không hề coi trọng người trẻ tuổi ở thế giới bình thường kia.
Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể không coi trọng. “Chú ơi!” Ninh Vũ Triết cũng thấy chấn động.
Anh ta không ngờ một người mạnh mẽ như chú mình lại không thể đánh thắng được đối phương trong vòng một chiêu!
Không thể nào!
Điều khiến Ninh Vũ Triết khó có thể tiếp thu hơn nữa là Cự Khuyết kiếm của nhà họ Ninh bọn họ thế mà lại bị Diệp Lâm đoạt đi rồi!
Thật sự là thua người còn thua trận, cực kì nhục nhất! Rốt cuộc thì chú đang làm gì vậy?
Ninh Vũ Triết không hiểu nổi. Anh ta cảm thấy dù là anh ta lên đánh, thì cũng không đến mức lật thuyền trong mương như vậy.
Giờ phút này, cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ tay kéo Ninh Tùng Sơn về tới hiện thực từ trong cơn chấn động vừa rồi.
Ông ta nhìn Diệp Lâm, thấy anh sau khi đoạt kiếm của mình xong thì nhắm mắt lại, dáng vẻ không coi ai ra gì...
Anh như vậy khiến Ninh Tùng Sơn tức giận hơn nữa.
“Nhãi ranh!!!”
“Mày đừng kiêu ngạo! Vừa rồi tao chỉ là sơ ý thôi...”
Ninh Tùng Sơn không ngờ hộp kiếm Vô Tãn ở trong tay Diệp Lâm lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã đoạt kiếm ở trong tay mình rồi.
Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta sẽ không dễ dàng buông tay! “Được rồi!”
Ninh Tùng Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía hộp kiếm Vô Tẫn. “Tao đây đoạt lại cả kiếm lần hộp luôn vậy!”
Ninh Tùng Sơn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định ra tay thêm lần nữa để đoạt lại tất cả, rửa sạch nhục nhã.
“Xem chiêu!”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tùng Sơn đã vung đôi quyền lên, đấm về phía Diệp. Lâm.
Một luồng kiếm ý vô tẫn lan tràn, truyền qua bàn tay, hòa vào trong cơ thể mình.
Lần này không còn chịu phản phệ như lần đầu, thân thể rất dễ dàng mà tiếp thu được.
Lúc Diệp Lâm đang đè tay lên hộp kiếm, lẳng lặng cảm nhận một luồng kiếm ý hoàn toàn mới...
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết.
Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người trợn to mắt ra nhìn.
Bọn họ không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.
“Trời ạ! Chuyện này là sao vậy? Không phải là tôi nhìn lầm rồi chứ?” “Tên cổ võ giả kia thế mà bị Diệp Lâm... đoạt vũ khí? Mất kiếm luôn rồi?”
“Cái hộp trong tay Diệp Lâm là gì vậy? Sao nó có thể nuốt kiếm của cổ võ giả được?”
Mọi người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi. Rốt cuộc thì đối thủ của anh chính là cổ võ giả có thực lực mạnh mẽ.
Không ngờ lúc hai bên đánh nhau, Diệp Lâm không chỉ không bị thương, mà còn cướp được vũ khí trong tay cổ võ giả nữa?
Thật sự là khó tin mà!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin chứ?
“Sao có thể?”
Mọi người trong nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm, giống như là gặp quỷ. Vậy.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nào dám suy nghĩ đến chuyện trong tộc mình có người có thể đánh ngang sức ngang tài với cổ võ giả, thậm chí còn mạnh hơn đối phương nữa?
Diệp Lâm này thật sự là Diệp Lâm mà bọn họ quen biết hả?
Sao mà mới đi tù có năm năm, lúc ra tù lại như thay đổi thành người khác vậy?
Ngay cả người làm cha là Diệp Nguyên Cát cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại trở nên xa lạ như thế, khiến ông suýt nữa không dám nhận con trai.
“Mạnh quá đi!”
Tần Tuyết Dung thấy Diệp Lâm chỉ dùng một chiêu là đoạt được Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau cơn chấn động, cô ta cũng hiểu được vì sao ông nội mình lại coi trọng anh ta đến như vậy, thậm chí không tiếc phái mình đi tiếp cận anh ta, điều tra anh ta.
Còn người anh họ của mình chết trong tay anh ta, còn bị đoạt Kinh Hồng kiếm nữa, thật sự là không oan chút nào.
Ngay cả trưởng lão nhà họ Ninh cũng thua trong tay Diệp Lâm, huống chỉ là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp nhà họ Tân!
Lần thử này của Tần Tuyết Dung xem như là rất thành công. Rốt cuộc thì cô †a cũng thấy được thực lực của Diệp Lâm, và thái độ của cô ta cũng theo đó mà trở nên tôn kính.
Lúc tới đây, Tân Tuyết Dung không hề coi trọng người trẻ tuổi ở thế giới bình thường kia.
Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể không coi trọng. “Chú ơi!” Ninh Vũ Triết cũng thấy chấn động.
Anh ta không ngờ một người mạnh mẽ như chú mình lại không thể đánh thắng được đối phương trong vòng một chiêu!
Không thể nào!
Điều khiến Ninh Vũ Triết khó có thể tiếp thu hơn nữa là Cự Khuyết kiếm của nhà họ Ninh bọn họ thế mà lại bị Diệp Lâm đoạt đi rồi!
Thật sự là thua người còn thua trận, cực kì nhục nhất! Rốt cuộc thì chú đang làm gì vậy?
Ninh Vũ Triết không hiểu nổi. Anh ta cảm thấy dù là anh ta lên đánh, thì cũng không đến mức lật thuyền trong mương như vậy.
Giờ phút này, cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ tay kéo Ninh Tùng Sơn về tới hiện thực từ trong cơn chấn động vừa rồi.
Ông ta nhìn Diệp Lâm, thấy anh sau khi đoạt kiếm của mình xong thì nhắm mắt lại, dáng vẻ không coi ai ra gì...
Anh như vậy khiến Ninh Tùng Sơn tức giận hơn nữa.
“Nhãi ranh!!!”
“Mày đừng kiêu ngạo! Vừa rồi tao chỉ là sơ ý thôi...”
Ninh Tùng Sơn không ngờ hộp kiếm Vô Tãn ở trong tay Diệp Lâm lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã đoạt kiếm ở trong tay mình rồi.
Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta sẽ không dễ dàng buông tay! “Được rồi!”
Ninh Tùng Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía hộp kiếm Vô Tẫn. “Tao đây đoạt lại cả kiếm lần hộp luôn vậy!”
Ninh Tùng Sơn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định ra tay thêm lần nữa để đoạt lại tất cả, rửa sạch nhục nhã.
“Xem chiêu!”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tùng Sơn đã vung đôi quyền lên, đấm về phía Diệp. Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.