Chương 704: Pháp thân Lữ Tổ
Phúc Vương
30/03/2024
“Tìm thấy rồi?”
Diệp Lâm giật mình, sau đó cúi đầu về phía các thí thể trên mặt đất
Trong đó, Lữ Đạo Hiên là người mạnh nhất, dù sao đó cũng là thân thể của tông sư Thần Cảnh, có lẽ có thể sử dụng được chăng?
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Âm thanh khinh thường của Sở Vô Đạo vang lên: “Cơ thể của đám tôm tép này, có cho tôi cũng chẳng thèm”
“Nếu sử dụng bọn họ, chẳng bắng cướp luôn cơ thể của cậu còn dễ dùng hơn.”
Diệp Lâm nghĩ cũng phải.
Thế là anh lại nói: “Vậy ông Sở nhìn trúng ai vậy? Tôi sẽ giết người đó cho ông!”
“Hahaha...”
Sở Vô Đạo cười ha ha mấy tiếng, rất hài lòng nói: “Cậu có tâm như vậy, cũng xem như những năm này chúng tôi không phí công đào tạo cậu.
“Nhưng cậu không có năng lực giết chết pháp thân mà tôi thích, cũng không cần phải ra tay, vì thật ra ông ta đã chết từ lâu rồi!”
Nghe vậy, Diệp Lâm lại giật mình: “Đã chết rồi? Ở đâu cơ?”
Sở Vô Đạo đưa tay chỉ vào một đại diện phía dưới: 'Là ở điện Lữ Tổ ở Bạch Vân Quan!”
“Dưới tượng đồng trong điện có thi thể của Lữ Tổ.”
“Tôi muốn cậu giúp tôi có được pháp thân đó!”
Pháp thân của Lữ Tổ?
Nghe được lời này, Diệp Lâm lập tức ngạc nhiên.
Lữ Tổ, còn được gọi là Lữ Nham, tự là Động Tân, hiệu là Thuần Dương Tử, là một trong Bắc Ngũ Tổ của đạo giáo.
Ông ta là một nhân vật thần tiên trong truyền thuyết ở Đại Hạ.
“Lữ Tổ còn có pháp thể ở đây sao?” Sau đó, Diệp. Lâm mới ngộ ra: “Khó trách lúc mới đến Bạch Vân Quan, tôi đã cảm giác được nơi này có một luồng sức mạnh kì lạ.”
Có pháp thân của tiên nhân ở đây, đương nhiên là một phước lành cho nơi đây, tạo ra một vùng đất địa linh nhân kiệt.
“Khi Lữ Tổ phi thăng, tổng cộng còn lại mười pháp thể, được đặt tại các địa phương ông ta từng tu hành, Bạch Vân Quan này chính là một trong số đó” Sở Vô Đạo nói.
Nếu đã gần như vậy rồi, sao ông không đi lấy ngay bây giờ?
Diệp Lâm không hiểu, tại sao ông ta lại bảo mình ra tay?
Dù sao mọi việc ở Bạch Vân Quan bây giờ đều năm dưới sự kiểm soát của ông Sở, tại sao ông ta không đi lấy pháp thân cơ chứ?
Sở Vô Đạo giải thích:
“Tôi đã không còn thân xác nữa, chỉ còn lại linh hồn. Nơi cất giữ pháp thân dưới lòng đất chắc chắn sẽ bày bố trận pháp, tôi không thể đến gần được. Nếu miễn cưỡng đột nhập, nếu không cẩn thận sẽ bị mắc kẹt tại chỗ, vĩnh viễn không thể trốn thoát.”
“Đừng tưởng rằng tôi ở trong thân thể của cậu tàn sát mọi người là có thể làm gì thì làm, thực ra tôi vốn đã rất yếu rồi. Sức mạnh tôi sử dụng phần lớn đều là sức mạnh của cậu, nhưng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được mà thôi.”
“Trong ngũ hành, cậu lại thuộc mệnh hỏa, trời sinh đã thuần dương, đi lấy pháp thân kia sẽ rất dễ dàng, không chừng còn gặp được thu hoạch ngoài ý muốn.
Diệp Lâm gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ làm ngay đây!
Sở Vô Đạo tiếp tục cảnh cáo: “Khi cậu thành công lấy được pháp thể, hay làm theo lời tôi nói.”
Sở Vô Đạo lại giải thích các bước tiếp theo, Diệp Lâm cũng ghi nhớ trong lòng.
“Được rồi, ông Sở, tôi đã nhớ hết rồi” Diệp Lâm lo. lắng thúc giục: “Mau giao cơ thể lại cho tôi, tôi sẽ đi làm ngay!”
Sở Vô Đạo ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên cậu lại nóng lòng muốn đuổi tôi đi? Sợ tôi hối hận không trả lại thân thể cho cậu sao?”
“Không... Không phải” Diệp Lâm cười khổ giải thích: “Tôi chỉ muốn xem những người dưới kia có thể cứu được hay không thôi.”
Dù sao cũng có rất nhiều người trong số đó là người của anh và các chiến sĩ từ xa tới ủng hộ anh.
Nếu có thể cứu thì Diệp Lâm sẽ không để bọn họ bị liên lụy và hy sinh vô ích.
Nghe vậy, Sở Vô Đạo lại cười lớn.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Đừng lo”
“Sở Vô Đạo tôi cả đời chỉ giết những kẻ đáng phải giết! Tôi sẽ không bao giờ giết người vô tội đâu.”
“Nếu không phải vì tin tức tôi còn sống không thể để lộ ra ngoài thì tôi cũng sẽ không muốn làm khó những người này đâu”
“Vừa rồi tôi dùng kiếm trấn áp họ chỉ để xóa đi mọi ký ức về trận chiến ngày hôm nay trong đầu họ mà thôi.”
“Còn tính mạng của bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn, cậu yên tâm!”
Nối xong, Sở Vô Đạo lại vẫy tay.
Hàng vạn thanh kiếm tập hợp lại thành một thanh kiếm khống lồ, xuất hiện bên cạnh ông ta.
“Tôi và cậu tuy là thầy trò, nhưng ở trong tù, tôi không có gì để dạy cậu cả.”
“Thanh kiếm này là tỉnh hoa của những thanh kiếm nổi tiếng mà tôi đã sưu tầm. Nó có thể thay đổi theo cách mà chủ nhân muốn”
“Từ nay trở đi, tôi sẽ tặng nó cho cậu!”
“Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu, tôi đi đây!
Dứt lời, Sở Vô Đạo lại huýt một tiếng dài.
Đột nhiên, một con hạc trắng xuất hiện trên bầu trời.
Sở Vô Đạo và bạch hạc nhìn nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn ông ta nhập vào con hạc trắng, nó dang rộng đôi cánh và bay lên cao, âm thanh rung chuyển cả bầu trời.
Một lúc sau thì biến mất.
“Ông Sở... Tạm biệt!”
Diệp Lâm đần dần lấy lại tỉnh thần, vẫy tay về phía chân trời.
Sau đó, từ trong không trung, Diệp Lâm thanh kiếm khổng lồ rơi vào trong tay anh.
Quả nhiên đúng như lão Chu đã nói, thanh kiếm này có thể to hoặc nhỏ tùy ý, thiên biến vạn hóa, đúng là kì diệu
“Nếu mày là hợp thể của hàng vạn thanh kiếm, vậy tao sẽ gọi mày là Quy Nhất Kiếm!”
Diệp Lâm cất kiếm lại nhanh chóng nhảy ra ngoài sàn đấu để kiểm tra vết thương của Hoa Quốc Đống, Hắc Long và những người khác.
Quả nhiên họ chỉ đang ngất xỉu thôi, không có gì nghiêm trọng cả.
Lúc này, Diệp Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Điện Lữ Tổ.”
Diệp Lâm lợi dụng lúc mọi người tại hiện trường đều ngất đi, lập tức ra tay, tiến vào điện Lữ Tổ để tìm kiếm pháp thân cất giữ trong đại điện.
Diệp Lâm giật mình, sau đó cúi đầu về phía các thí thể trên mặt đất
Trong đó, Lữ Đạo Hiên là người mạnh nhất, dù sao đó cũng là thân thể của tông sư Thần Cảnh, có lẽ có thể sử dụng được chăng?
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Âm thanh khinh thường của Sở Vô Đạo vang lên: “Cơ thể của đám tôm tép này, có cho tôi cũng chẳng thèm”
“Nếu sử dụng bọn họ, chẳng bắng cướp luôn cơ thể của cậu còn dễ dùng hơn.”
Diệp Lâm nghĩ cũng phải.
Thế là anh lại nói: “Vậy ông Sở nhìn trúng ai vậy? Tôi sẽ giết người đó cho ông!”
“Hahaha...”
Sở Vô Đạo cười ha ha mấy tiếng, rất hài lòng nói: “Cậu có tâm như vậy, cũng xem như những năm này chúng tôi không phí công đào tạo cậu.
“Nhưng cậu không có năng lực giết chết pháp thân mà tôi thích, cũng không cần phải ra tay, vì thật ra ông ta đã chết từ lâu rồi!”
Nghe vậy, Diệp Lâm lại giật mình: “Đã chết rồi? Ở đâu cơ?”
Sở Vô Đạo đưa tay chỉ vào một đại diện phía dưới: 'Là ở điện Lữ Tổ ở Bạch Vân Quan!”
“Dưới tượng đồng trong điện có thi thể của Lữ Tổ.”
“Tôi muốn cậu giúp tôi có được pháp thân đó!”
Pháp thân của Lữ Tổ?
Nghe được lời này, Diệp Lâm lập tức ngạc nhiên.
Lữ Tổ, còn được gọi là Lữ Nham, tự là Động Tân, hiệu là Thuần Dương Tử, là một trong Bắc Ngũ Tổ của đạo giáo.
Ông ta là một nhân vật thần tiên trong truyền thuyết ở Đại Hạ.
“Lữ Tổ còn có pháp thể ở đây sao?” Sau đó, Diệp. Lâm mới ngộ ra: “Khó trách lúc mới đến Bạch Vân Quan, tôi đã cảm giác được nơi này có một luồng sức mạnh kì lạ.”
Có pháp thân của tiên nhân ở đây, đương nhiên là một phước lành cho nơi đây, tạo ra một vùng đất địa linh nhân kiệt.
“Khi Lữ Tổ phi thăng, tổng cộng còn lại mười pháp thể, được đặt tại các địa phương ông ta từng tu hành, Bạch Vân Quan này chính là một trong số đó” Sở Vô Đạo nói.
Nếu đã gần như vậy rồi, sao ông không đi lấy ngay bây giờ?
Diệp Lâm không hiểu, tại sao ông ta lại bảo mình ra tay?
Dù sao mọi việc ở Bạch Vân Quan bây giờ đều năm dưới sự kiểm soát của ông Sở, tại sao ông ta không đi lấy pháp thân cơ chứ?
Sở Vô Đạo giải thích:
“Tôi đã không còn thân xác nữa, chỉ còn lại linh hồn. Nơi cất giữ pháp thân dưới lòng đất chắc chắn sẽ bày bố trận pháp, tôi không thể đến gần được. Nếu miễn cưỡng đột nhập, nếu không cẩn thận sẽ bị mắc kẹt tại chỗ, vĩnh viễn không thể trốn thoát.”
“Đừng tưởng rằng tôi ở trong thân thể của cậu tàn sát mọi người là có thể làm gì thì làm, thực ra tôi vốn đã rất yếu rồi. Sức mạnh tôi sử dụng phần lớn đều là sức mạnh của cậu, nhưng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được mà thôi.”
“Trong ngũ hành, cậu lại thuộc mệnh hỏa, trời sinh đã thuần dương, đi lấy pháp thân kia sẽ rất dễ dàng, không chừng còn gặp được thu hoạch ngoài ý muốn.
Diệp Lâm gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ làm ngay đây!
Sở Vô Đạo tiếp tục cảnh cáo: “Khi cậu thành công lấy được pháp thể, hay làm theo lời tôi nói.”
Sở Vô Đạo lại giải thích các bước tiếp theo, Diệp Lâm cũng ghi nhớ trong lòng.
“Được rồi, ông Sở, tôi đã nhớ hết rồi” Diệp Lâm lo. lắng thúc giục: “Mau giao cơ thể lại cho tôi, tôi sẽ đi làm ngay!”
Sở Vô Đạo ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên cậu lại nóng lòng muốn đuổi tôi đi? Sợ tôi hối hận không trả lại thân thể cho cậu sao?”
“Không... Không phải” Diệp Lâm cười khổ giải thích: “Tôi chỉ muốn xem những người dưới kia có thể cứu được hay không thôi.”
Dù sao cũng có rất nhiều người trong số đó là người của anh và các chiến sĩ từ xa tới ủng hộ anh.
Nếu có thể cứu thì Diệp Lâm sẽ không để bọn họ bị liên lụy và hy sinh vô ích.
Nghe vậy, Sở Vô Đạo lại cười lớn.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Đừng lo”
“Sở Vô Đạo tôi cả đời chỉ giết những kẻ đáng phải giết! Tôi sẽ không bao giờ giết người vô tội đâu.”
“Nếu không phải vì tin tức tôi còn sống không thể để lộ ra ngoài thì tôi cũng sẽ không muốn làm khó những người này đâu”
“Vừa rồi tôi dùng kiếm trấn áp họ chỉ để xóa đi mọi ký ức về trận chiến ngày hôm nay trong đầu họ mà thôi.”
“Còn tính mạng của bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn, cậu yên tâm!”
Nối xong, Sở Vô Đạo lại vẫy tay.
Hàng vạn thanh kiếm tập hợp lại thành một thanh kiếm khống lồ, xuất hiện bên cạnh ông ta.
“Tôi và cậu tuy là thầy trò, nhưng ở trong tù, tôi không có gì để dạy cậu cả.”
“Thanh kiếm này là tỉnh hoa của những thanh kiếm nổi tiếng mà tôi đã sưu tầm. Nó có thể thay đổi theo cách mà chủ nhân muốn”
“Từ nay trở đi, tôi sẽ tặng nó cho cậu!”
“Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu, tôi đi đây!
Dứt lời, Sở Vô Đạo lại huýt một tiếng dài.
Đột nhiên, một con hạc trắng xuất hiện trên bầu trời.
Sở Vô Đạo và bạch hạc nhìn nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn ông ta nhập vào con hạc trắng, nó dang rộng đôi cánh và bay lên cao, âm thanh rung chuyển cả bầu trời.
Một lúc sau thì biến mất.
“Ông Sở... Tạm biệt!”
Diệp Lâm đần dần lấy lại tỉnh thần, vẫy tay về phía chân trời.
Sau đó, từ trong không trung, Diệp Lâm thanh kiếm khổng lồ rơi vào trong tay anh.
Quả nhiên đúng như lão Chu đã nói, thanh kiếm này có thể to hoặc nhỏ tùy ý, thiên biến vạn hóa, đúng là kì diệu
“Nếu mày là hợp thể của hàng vạn thanh kiếm, vậy tao sẽ gọi mày là Quy Nhất Kiếm!”
Diệp Lâm cất kiếm lại nhanh chóng nhảy ra ngoài sàn đấu để kiểm tra vết thương của Hoa Quốc Đống, Hắc Long và những người khác.
Quả nhiên họ chỉ đang ngất xỉu thôi, không có gì nghiêm trọng cả.
Lúc này, Diệp Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Điện Lữ Tổ.”
Diệp Lâm lợi dụng lúc mọi người tại hiện trường đều ngất đi, lập tức ra tay, tiến vào điện Lữ Tổ để tìm kiếm pháp thân cất giữ trong đại điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.