Chương 860: Phủ quốc sư
Phúc Vương
15/04/2024
Cái gì?
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sư phụ, anh đừng bỏ tôi một mình ở đây..”
“Chỉ là thi thể thôi mà, sẽ không ăn anh, anh sợ cái gì hả?” Diệp Lâm mắng.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Chim La Sát âm thầm đi theo cũng thuận miệng lên tiếng: “Đáng tiếc là xác khô, tình hoa bị hứt sạch hết rồi, tôi lười đi hút nữa!”
“Ai vậy? Ai đang nói chuyện vậy?” Hoa Quốc Đống giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức nhảy dựng lên: “Sư phụ, anh có nghe thấy không? Vừa rồi có một giọng nữ.
“Có khi nào là hung thủ hay không?”
Thấy dáng vẻ sợ hãi không yên của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng: “Anh lái xe đi trước đi. Bên này cứ giao cho tôi là được rồi!”
Nói xong, Diệp Lâm không đợi Hoa Quốc Đống khuyên nhủ, một mình đi vào trong đường phố tối đen.
“La Sát, mày ngửi thử xem có phải gần đây có thi khí nặng lắm đúng không?”
Diệp Lâm thả chim La Sát ra để tìm kiếm nơi tỏa ra thi khí.
Lúc nãy nhìn thấy mấy cái xác khô, Diệp Lâm mơ hồ ngửi được gần đây có thì khí.
Có lẽ hung thủ ở gần đây, hoặc là nói chưa kịp chạy ra xa?
Ngay sau đó, trong bóng tối có một luồng âm khí lan tràn.
Chim La Sát vốn dĩ sống nhờ thi khí, có thể nói là ngựa quen đường cũ khi đi tìm thi khí.
Sau khi được thả ra, nó bay khắp nơi giống như tỉnh linh trong bóng đêm.
“Ở đây nè!”
Thân hình khổng lồ của chim La Sát bao phủ phía rên trang viên, giống như là mây đen tụ lại thành một mảng, quan sát phía dưới.
“Ở đây... có người sắp thi biến...”
“Kỳ lạ.. rõ ràng là người sống... sao lại thi biến chứ?”
Chim La Sát nhìn từ trên cao xuống, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, cảm thấy kỳ lạ.
Dường như mọi chuyện xảy ra trước mắt đã vượt qua phạm vi hiểu biết và năng lực của nó.
Sau đó, Diệp Lâm bước nhanh lên, đi lại chỗ mà chim La Sát chỉ.
Đó là một khu đại trạch xa hoa có diện tích cực kì lớn.
Có thể có được một căn biệt thự cao cấp rộng lớn trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, chứng tỏ chủ nhà là người có thân phận hiển hách, tôn quý đến mức khó có thế tưởng tượng.
“Phủ quốc sư?”
Diệp Lâm đi lại gần cống chính, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hai chữ “quốc sư” nối bật trên cổng.
“Hóa ra đây là nhà của quốc sư?”
Thảo nào trông hoành tráng như thế!
Diệp Lâm chưa kịp nghĩ nhiều thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đồn dập truyền đến từ phía sau.
“Diệp Lâm, sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc vang lên.
Diệp Lâm quay lại nhìn, thấy là Kim Lũ Y và phó thủ Ân Hồng Trang đang dẫn đầu đội cận vệ Yến Kinh đi về phía bên này.
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sư phụ, anh đừng bỏ tôi một mình ở đây..”
“Chỉ là thi thể thôi mà, sẽ không ăn anh, anh sợ cái gì hả?” Diệp Lâm mắng.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Chim La Sát âm thầm đi theo cũng thuận miệng lên tiếng: “Đáng tiếc là xác khô, tình hoa bị hứt sạch hết rồi, tôi lười đi hút nữa!”
“Ai vậy? Ai đang nói chuyện vậy?” Hoa Quốc Đống giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức nhảy dựng lên: “Sư phụ, anh có nghe thấy không? Vừa rồi có một giọng nữ.
“Có khi nào là hung thủ hay không?”
Thấy dáng vẻ sợ hãi không yên của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng: “Anh lái xe đi trước đi. Bên này cứ giao cho tôi là được rồi!”
Nói xong, Diệp Lâm không đợi Hoa Quốc Đống khuyên nhủ, một mình đi vào trong đường phố tối đen.
“La Sát, mày ngửi thử xem có phải gần đây có thi khí nặng lắm đúng không?”
Diệp Lâm thả chim La Sát ra để tìm kiếm nơi tỏa ra thi khí.
Lúc nãy nhìn thấy mấy cái xác khô, Diệp Lâm mơ hồ ngửi được gần đây có thì khí.
Có lẽ hung thủ ở gần đây, hoặc là nói chưa kịp chạy ra xa?
Ngay sau đó, trong bóng tối có một luồng âm khí lan tràn.
Chim La Sát vốn dĩ sống nhờ thi khí, có thể nói là ngựa quen đường cũ khi đi tìm thi khí.
Sau khi được thả ra, nó bay khắp nơi giống như tỉnh linh trong bóng đêm.
“Ở đây nè!”
Thân hình khổng lồ của chim La Sát bao phủ phía rên trang viên, giống như là mây đen tụ lại thành một mảng, quan sát phía dưới.
“Ở đây... có người sắp thi biến...”
“Kỳ lạ.. rõ ràng là người sống... sao lại thi biến chứ?”
Chim La Sát nhìn từ trên cao xuống, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, cảm thấy kỳ lạ.
Dường như mọi chuyện xảy ra trước mắt đã vượt qua phạm vi hiểu biết và năng lực của nó.
Sau đó, Diệp Lâm bước nhanh lên, đi lại chỗ mà chim La Sát chỉ.
Đó là một khu đại trạch xa hoa có diện tích cực kì lớn.
Có thể có được một căn biệt thự cao cấp rộng lớn trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, chứng tỏ chủ nhà là người có thân phận hiển hách, tôn quý đến mức khó có thế tưởng tượng.
“Phủ quốc sư?”
Diệp Lâm đi lại gần cống chính, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hai chữ “quốc sư” nối bật trên cổng.
“Hóa ra đây là nhà của quốc sư?”
Thảo nào trông hoành tráng như thế!
Diệp Lâm chưa kịp nghĩ nhiều thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đồn dập truyền đến từ phía sau.
“Diệp Lâm, sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc vang lên.
Diệp Lâm quay lại nhìn, thấy là Kim Lũ Y và phó thủ Ân Hồng Trang đang dẫn đầu đội cận vệ Yến Kinh đi về phía bên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.