Chương 123: Quỳ xuống
Phúc Vương
03/02/2024
Cậu Cát bị ông nội mình tát một cái lảo đảo cả người, đầu óc trống rỗng.
Đến tận lúc này, anh ta còn chưa hiểu ra sao về những gì đang xảy ra trước mắt.
“Quỳ xuống!”
Ông Cát lại quát lên.
Cậu Cát sợ tới mức run rẩy, bịch một tiếng, quỳ xuống.
“Cậu Cát... quỳ rồi?”
Cái cảnh tượng khó tin kia lại đánh sâu vào trong lòng mọi người ở đây. Lư Sơ Tuyết sợ ngây người!
Tất cả bạn học cũng sợ ngây người!
Đám người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi, dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng đến cuối cùng người quỳ chính là cậu Cát.
Mẹ nó không khoa học một chút nào!
“Cái thằng bất hiếu này, chẳng lẽ cháu không biết khách quý mà chúng ta mở tiệc chiêu đãi lần này chính là Diệp tiên sinh hay sao?”
Ông Cát cực kì đau đớn trách mắng: “Cháu thế mà dám động đến người bên cạnh Diệp tiên sinh? Đôi mắt chó của cháu mù rồi hải”
Dứt lời, ông Cát đạp mạnh lên người cháu trai, đạp anh ta ngã lăn xuống đất.
Đương nhiên, ông Cát nói những lời kia cũng là vì cố ý giải thích cho Diệp Lâm nghe, gỡ tội cho cháu trai mình.
Nhà họ Cát vốn dĩ chỉ có ý tốt, muốn tìm vài người đẹp tiếp khách, kết quả là ngay cả loại chuyện nhỏ này mà cháu trai của ông ta cũng làm không xong... đi
tìm người quen của Diệp Lâm...
Đây là điển hình của không chụp được mông ngựa, mà chụp trúng chân ngựa, rồi tự gánh hậu quả.
Mọi người ở hiện trường lại một lần nữa bị sốc khi nghe những lời nói kia của ông Cát.
“Hóa ra hôm nay năm đại gia tộc tụ tập mở tiệc chiêu đãi khách quý, mà khách quý chính là Diệp Lâm?”
Susan chợt hiểu ra. Cô vốn dĩ còn cảm thấy lạ khi Diệp Lâm tìm đến đây. Bởi vì tối qua cô nói tin tức họp lớp với Diệp Lâm, Diệp Lâm đã từ chối rồi, cho nên cô
không nói vị trí cụ thể.
Kết quả hôm nay mình vừa tới liền gặp được Diệp Lâm. Cô còn tưởng rằng là người bạn nào đó báo với Diệp Lâm.
Hóa ra Diệp Lâm muốn đi dự tiệc chiêu đãi long trọng của năm đại gia tộc. Ngay cả cậu Cát cũng trợn mắt há mồm, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên.
Lúc này anh ta mới hiểu được mình gây ra chuyện lớn thế nào, thảo nào ông nội nổi giận như vậy, thậm chí không tiếc ra tay đánh mình.
Thật ra thì nếu là khách bình thường, cho dù có một chút hiểu lầm, cùng lắm là tự phạt ba ly, mọi người cùng cười ha ha là xong rồi, thật sự không đến mức phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, rốt cuộc nhà họ Cát cũng cần mặt mũi.
Có điều, Diệp Lâm không phải là khách bình thường.
Nói dễ nghe là khách khứa, chứ thực tế thì lại là chủ nhân và tôi tớ.
Chỉ với dấu vết “Địa ngục bất tử” mà Diệp Lâm khắc vào trong đầu đám quản lý các đại gia tộc thôi cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi.
Ông Cát sợ người nhà đắc tội Diệp Lâm, sẽ bị Diệp Lâm trừng phạt, tra tấn ngày ngày đêm đêm, chắc cái mạng già của ông ta cũng mất luôn.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng nhận ra điểm này, cực kì chấn động.
Rốt cuộc Diệp Lâm là khách khứa cấp bậc gì mà cần cậu Cát phải quỳ xuống xin lỗi?
Và rốt cuộc tình huống này là sao?
Mọi người không dám tin rằng gia chủ nhà họ Cát lại hèn mọn, sợ hãi một người trẻ tuổi như thế.
“Diệp tiên sinh... đều là tôi sai!”
“Tôi thật sự không biết...”
Cậu Cát mồ hôi đầy đầu, run rẩy giải thích.
“Tôi đã nói với cậu rồi!” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm vang lên: “Tôi đã bảo nhà họ Cát các cậu không cần tự ý quyết định. Tôi không cần người tiếp rượu.”
Nghe vậy, cậu Cát lại run rẩy cả người. Khi ấy, anh ta nào suy nghĩ đến điểm này, cứ tưởng rằng Diệp Lâm chỉ đang nói mạnh miệng mà thôi.
Đến tận lúc này, anh ta còn chưa hiểu ra sao về những gì đang xảy ra trước mắt.
“Quỳ xuống!”
Ông Cát lại quát lên.
Cậu Cát sợ tới mức run rẩy, bịch một tiếng, quỳ xuống.
“Cậu Cát... quỳ rồi?”
Cái cảnh tượng khó tin kia lại đánh sâu vào trong lòng mọi người ở đây. Lư Sơ Tuyết sợ ngây người!
Tất cả bạn học cũng sợ ngây người!
Đám người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi, dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng đến cuối cùng người quỳ chính là cậu Cát.
Mẹ nó không khoa học một chút nào!
“Cái thằng bất hiếu này, chẳng lẽ cháu không biết khách quý mà chúng ta mở tiệc chiêu đãi lần này chính là Diệp tiên sinh hay sao?”
Ông Cát cực kì đau đớn trách mắng: “Cháu thế mà dám động đến người bên cạnh Diệp tiên sinh? Đôi mắt chó của cháu mù rồi hải”
Dứt lời, ông Cát đạp mạnh lên người cháu trai, đạp anh ta ngã lăn xuống đất.
Đương nhiên, ông Cát nói những lời kia cũng là vì cố ý giải thích cho Diệp Lâm nghe, gỡ tội cho cháu trai mình.
Nhà họ Cát vốn dĩ chỉ có ý tốt, muốn tìm vài người đẹp tiếp khách, kết quả là ngay cả loại chuyện nhỏ này mà cháu trai của ông ta cũng làm không xong... đi
tìm người quen của Diệp Lâm...
Đây là điển hình của không chụp được mông ngựa, mà chụp trúng chân ngựa, rồi tự gánh hậu quả.
Mọi người ở hiện trường lại một lần nữa bị sốc khi nghe những lời nói kia của ông Cát.
“Hóa ra hôm nay năm đại gia tộc tụ tập mở tiệc chiêu đãi khách quý, mà khách quý chính là Diệp Lâm?”
Susan chợt hiểu ra. Cô vốn dĩ còn cảm thấy lạ khi Diệp Lâm tìm đến đây. Bởi vì tối qua cô nói tin tức họp lớp với Diệp Lâm, Diệp Lâm đã từ chối rồi, cho nên cô
không nói vị trí cụ thể.
Kết quả hôm nay mình vừa tới liền gặp được Diệp Lâm. Cô còn tưởng rằng là người bạn nào đó báo với Diệp Lâm.
Hóa ra Diệp Lâm muốn đi dự tiệc chiêu đãi long trọng của năm đại gia tộc. Ngay cả cậu Cát cũng trợn mắt há mồm, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên.
Lúc này anh ta mới hiểu được mình gây ra chuyện lớn thế nào, thảo nào ông nội nổi giận như vậy, thậm chí không tiếc ra tay đánh mình.
Thật ra thì nếu là khách bình thường, cho dù có một chút hiểu lầm, cùng lắm là tự phạt ba ly, mọi người cùng cười ha ha là xong rồi, thật sự không đến mức phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, rốt cuộc nhà họ Cát cũng cần mặt mũi.
Có điều, Diệp Lâm không phải là khách bình thường.
Nói dễ nghe là khách khứa, chứ thực tế thì lại là chủ nhân và tôi tớ.
Chỉ với dấu vết “Địa ngục bất tử” mà Diệp Lâm khắc vào trong đầu đám quản lý các đại gia tộc thôi cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi.
Ông Cát sợ người nhà đắc tội Diệp Lâm, sẽ bị Diệp Lâm trừng phạt, tra tấn ngày ngày đêm đêm, chắc cái mạng già của ông ta cũng mất luôn.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng nhận ra điểm này, cực kì chấn động.
Rốt cuộc Diệp Lâm là khách khứa cấp bậc gì mà cần cậu Cát phải quỳ xuống xin lỗi?
Và rốt cuộc tình huống này là sao?
Mọi người không dám tin rằng gia chủ nhà họ Cát lại hèn mọn, sợ hãi một người trẻ tuổi như thế.
“Diệp tiên sinh... đều là tôi sai!”
“Tôi thật sự không biết...”
Cậu Cát mồ hôi đầy đầu, run rẩy giải thích.
“Tôi đã nói với cậu rồi!” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm vang lên: “Tôi đã bảo nhà họ Cát các cậu không cần tự ý quyết định. Tôi không cần người tiếp rượu.”
Nghe vậy, cậu Cát lại run rẩy cả người. Khi ấy, anh ta nào suy nghĩ đến điểm này, cứ tưởng rằng Diệp Lâm chỉ đang nói mạnh miệng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.