Chương 876: Sao chổi giữa trời
Phúc Vương
19/04/2024
Cùng lúc đó, Diệp Lâm đang bị một đám yêu ma bao vây, dường như trước
mắt không phải là Đại Hạ thịnh thế mà là thế giới Liêu Trai, người và
yêu ma quỷ quái cùng tồn tại, Yến Kinh đã trở thành thiên đường của đám
yêu vật kia.
“Xem ra vị sư phụ thứ một trăm lẻ bảy của mình. nói đúng rồi!”
“Thế giới này vẫn có yêu vật thèm thuồng Đại Hạ!”
“Đến đêm nay, chúng nó bắt đầu ngoi lên!”
Kể từ khi Đại Hạ lập quốc, luật pháp thành hình, trăm năm không yêu, Sở Trấn yêu đã từng cực kì nối bật cũng dần đóng cửa.
Vị sư phụ thứ một trăm lẻ bảy của Diệp Lâm chính là sở trưởng cuối cùng của Sở Trấn yêu, từng lấy 'thân nuôi yêu để chém giết yêu tà. Nhưng cũng chính vì như vậy, ông trở thành quái vật nửa người nửa yêu, bị nhốt trong ngục giam số 0.
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn lên trên trời
Một ngôi sao chổi lớn như mặt trời treo trên không trung. Nó và mặt trăng đứng cạnh nhau, chiếu sáng lẫn nhau.
Mặt trăng khiến cho mặt đất sáng như ban ngày.
Còn ngôi sao chổi kia thì đang quay về phía Diệp Lâm, vậy nên từng đợt yêu vật liên tục sống lại đổ xô về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm biết là cần phải gỡ bỏ ngôi sao chổi đang treo trên đầu đi mới được, nếu không là không thể nào giết sạch yêu ma được.
Có điều, chỉ dựa vào sức người thì làm sao có thể động đến sao chổi trên bầu trời được cơ chứ?
Lúc Diệp Lâm đang suy nghĩ, phía đối diện có rất nhiều quái vật vạm vỡ mình người đầu thú cực kì uy phong lao về phía Diệp Lâm.
“Quốc sư ra lệnh giết chết anh ta!”
Lúc này, Hùng Sơn Quân vung tay lên, tiếng nói vang dội, chấn động toàn trường.
Ngay sau đó, đám quái vật đang ở xung quanh lập tức đáp lại: “Giết! Giết! Giết!”
Tiếng hét rung trời.
Nếu là người bình thường thấy cảnh này thì cho là đã bị dọa vỡ gan luôn rồi!
Giờ phút này, Tư Đồ Nhật Thăng đã dẫn người chạy đến gần Diệp Lâm.
Nghe tiếng hét vang dội của đám yêu tà, ông ta không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.
"Không ổn rồi...”
Tư Đồ Nhật Thăng nhíu mày, chỉ mới nhìn thoáng qua thôi là đã giật nảy mình rồi.
Bởi vì trận thế trước mắt vượt xa dự đoán của ông ta, thậm chí còn khủng bố hơn trong tưởng tượng của ông ta nữa.
'Đám yêu tà trước mắt đã có quy mô ban đầu, giống như là đại quân rải rác khắp núi đồ, chỗ nào cũng có yêu tà.
Hơn nữa, khi ngôi sao chổi càng lúc càng sáng, phạm vi chiếu sáng càng lúc càng rộng, các loại yêu ma quanh vùng Yến Kinh bắt đầu sống lại, đổ xô hết vẽ phía bên này.
"Giám chính đại nhân!” Có người đứng trên cao nhìn ra xa, lập tức báo tin: “Nơi sao chổi chiếu sáng có một người trẻ tuổi!"
“Đám yêu ma quỷ quái khắp núi đồi dường như đang lao về phía cậu ta!"
“Cái gì?" Tư Đồ Nhật Thăng giật mình, thầm nghĩ người trẻ tuổi kia là ai vậy, sao lại lọt vào mắt đám yêu vật vậy?
Phải biết rằng ngay cả quốc sư mới chạy trốn ban nãy cũng không có đãi ngộ như vậy!
Vì để đối phó với người trẻ tuổi kia, đám yêu tà bất chấp tất cả mà mở ra đêm trắng, tấn công tập thể?
“Chúng ta có cần xông lên nghĩ cách cứu cậu ta hay không?”
'Đám người Khâm Thiên Giám sôi nổi nhìn về phía giám chính, chờ đợi ông ta ra lệnh.
"Hm..” Tư Đồ Nhật Thăng nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Nếu chúng ta cứ tùy tiện xông vào bên trong thì sẽ dễ dàng rơi vào thế đóng cửa đánh chó, chẳng làm nên chuyện gì cả”
“Hơn nữa, chúng ta đều không biết thân phận lai lịch của cậu ta, vậy nên không thể dễ dàng để mình rơi vào cảnh nguy hiểm, lỡ như tất cả chỉ là cái bẫy thì sao?"
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu: “Vậy là không cứu hả?"
“Đương nhiên là phải cứu!" Tư Đồ Nhật Thăng lên kế hoạch: “Chúng ta có thể dùng chiêu dương đông kích tây!”
“Chúng ta giả vờ đánh từ một hướng khác, thu hút sự chú ý của đám yêu vật, còn lại thì phải dựa vào bản thân của cậu ta rồi”
“Nếu cậu ta có cách thì có thể tự mình chạy thoát. Còn nếu cậu ta không thể chạy thoát... chúng ta vốn đĩ không đủ người, không thể vì cậu ta mà không màng đại cục được”
So với cứu một người, Tư Đồ Nhật Thăng cần phải coi trọng đại cục, đi cứu toàn bộ Yến Kinh.
“Được rồi! Mọi người xông lên!” Tư Đồ Nhật Thăng lựa chọn một hướng cách xa Diệp Lâm, dẫn người đột kích.
Cùng lúc đó, Hùng Sơn Quân đấm ngực rít gào ra lệnh, yêu vật khắp núi đồi bắt đầu tấn công dữ dội về phía Diệp Lâm.
Đối mặt với một đám yêu vật bao vây, Diệp Lâm lại cực kì bình tĩnh.
Đợi khi yêu tà đến gần mình, Diệp Lâm mới từ từ ném một vật lên trên không trung.
Ngay sau đó, cái vật lớn cỡ nắm tay kia đột nhiên to ra, kéo dài đến chân trời, trấn áp tứ phương.
Vật ấy chính là Thiên Lộc bảo tháp mà vị sư phụ thứ một trăm lẻ bảy của Diệp Lâm tặng cho Diệp Lâm.
“Xem ra vị sư phụ thứ một trăm lẻ bảy của mình. nói đúng rồi!”
“Thế giới này vẫn có yêu vật thèm thuồng Đại Hạ!”
“Đến đêm nay, chúng nó bắt đầu ngoi lên!”
Kể từ khi Đại Hạ lập quốc, luật pháp thành hình, trăm năm không yêu, Sở Trấn yêu đã từng cực kì nối bật cũng dần đóng cửa.
Vị sư phụ thứ một trăm lẻ bảy của Diệp Lâm chính là sở trưởng cuối cùng của Sở Trấn yêu, từng lấy 'thân nuôi yêu để chém giết yêu tà. Nhưng cũng chính vì như vậy, ông trở thành quái vật nửa người nửa yêu, bị nhốt trong ngục giam số 0.
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn lên trên trời
Một ngôi sao chổi lớn như mặt trời treo trên không trung. Nó và mặt trăng đứng cạnh nhau, chiếu sáng lẫn nhau.
Mặt trăng khiến cho mặt đất sáng như ban ngày.
Còn ngôi sao chổi kia thì đang quay về phía Diệp Lâm, vậy nên từng đợt yêu vật liên tục sống lại đổ xô về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm biết là cần phải gỡ bỏ ngôi sao chổi đang treo trên đầu đi mới được, nếu không là không thể nào giết sạch yêu ma được.
Có điều, chỉ dựa vào sức người thì làm sao có thể động đến sao chổi trên bầu trời được cơ chứ?
Lúc Diệp Lâm đang suy nghĩ, phía đối diện có rất nhiều quái vật vạm vỡ mình người đầu thú cực kì uy phong lao về phía Diệp Lâm.
“Quốc sư ra lệnh giết chết anh ta!”
Lúc này, Hùng Sơn Quân vung tay lên, tiếng nói vang dội, chấn động toàn trường.
Ngay sau đó, đám quái vật đang ở xung quanh lập tức đáp lại: “Giết! Giết! Giết!”
Tiếng hét rung trời.
Nếu là người bình thường thấy cảnh này thì cho là đã bị dọa vỡ gan luôn rồi!
Giờ phút này, Tư Đồ Nhật Thăng đã dẫn người chạy đến gần Diệp Lâm.
Nghe tiếng hét vang dội của đám yêu tà, ông ta không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.
"Không ổn rồi...”
Tư Đồ Nhật Thăng nhíu mày, chỉ mới nhìn thoáng qua thôi là đã giật nảy mình rồi.
Bởi vì trận thế trước mắt vượt xa dự đoán của ông ta, thậm chí còn khủng bố hơn trong tưởng tượng của ông ta nữa.
'Đám yêu tà trước mắt đã có quy mô ban đầu, giống như là đại quân rải rác khắp núi đồ, chỗ nào cũng có yêu tà.
Hơn nữa, khi ngôi sao chổi càng lúc càng sáng, phạm vi chiếu sáng càng lúc càng rộng, các loại yêu ma quanh vùng Yến Kinh bắt đầu sống lại, đổ xô hết vẽ phía bên này.
"Giám chính đại nhân!” Có người đứng trên cao nhìn ra xa, lập tức báo tin: “Nơi sao chổi chiếu sáng có một người trẻ tuổi!"
“Đám yêu ma quỷ quái khắp núi đồi dường như đang lao về phía cậu ta!"
“Cái gì?" Tư Đồ Nhật Thăng giật mình, thầm nghĩ người trẻ tuổi kia là ai vậy, sao lại lọt vào mắt đám yêu vật vậy?
Phải biết rằng ngay cả quốc sư mới chạy trốn ban nãy cũng không có đãi ngộ như vậy!
Vì để đối phó với người trẻ tuổi kia, đám yêu tà bất chấp tất cả mà mở ra đêm trắng, tấn công tập thể?
“Chúng ta có cần xông lên nghĩ cách cứu cậu ta hay không?”
'Đám người Khâm Thiên Giám sôi nổi nhìn về phía giám chính, chờ đợi ông ta ra lệnh.
"Hm..” Tư Đồ Nhật Thăng nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Nếu chúng ta cứ tùy tiện xông vào bên trong thì sẽ dễ dàng rơi vào thế đóng cửa đánh chó, chẳng làm nên chuyện gì cả”
“Hơn nữa, chúng ta đều không biết thân phận lai lịch của cậu ta, vậy nên không thể dễ dàng để mình rơi vào cảnh nguy hiểm, lỡ như tất cả chỉ là cái bẫy thì sao?"
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu: “Vậy là không cứu hả?"
“Đương nhiên là phải cứu!" Tư Đồ Nhật Thăng lên kế hoạch: “Chúng ta có thể dùng chiêu dương đông kích tây!”
“Chúng ta giả vờ đánh từ một hướng khác, thu hút sự chú ý của đám yêu vật, còn lại thì phải dựa vào bản thân của cậu ta rồi”
“Nếu cậu ta có cách thì có thể tự mình chạy thoát. Còn nếu cậu ta không thể chạy thoát... chúng ta vốn đĩ không đủ người, không thể vì cậu ta mà không màng đại cục được”
So với cứu một người, Tư Đồ Nhật Thăng cần phải coi trọng đại cục, đi cứu toàn bộ Yến Kinh.
“Được rồi! Mọi người xông lên!” Tư Đồ Nhật Thăng lựa chọn một hướng cách xa Diệp Lâm, dẫn người đột kích.
Cùng lúc đó, Hùng Sơn Quân đấm ngực rít gào ra lệnh, yêu vật khắp núi đồi bắt đầu tấn công dữ dội về phía Diệp Lâm.
Đối mặt với một đám yêu vật bao vây, Diệp Lâm lại cực kì bình tĩnh.
Đợi khi yêu tà đến gần mình, Diệp Lâm mới từ từ ném một vật lên trên không trung.
Ngay sau đó, cái vật lớn cỡ nắm tay kia đột nhiên to ra, kéo dài đến chân trời, trấn áp tứ phương.
Vật ấy chính là Thiên Lộc bảo tháp mà vị sư phụ thứ một trăm lẻ bảy của Diệp Lâm tặng cho Diệp Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.