Chương 675: Sao lại vậy chứ?
Phúc Vương
28/03/2024
Dù có Lữ Đạo Hiên lớn tiếng nhắc nhở thì Ninh Tranh Vanh cũng bị chậm một nhịp khi đối mặt với một chiêu khủng bố đang lao nhanh đến.
Khoảnh khắc cuối cùng, Ninh Tranh Vanh phải dùng hết thủ đoạn của mình, mạo hiểm mà tránh đi được một chút, mới không bị kiếm khí khủng bố căn nuốt.
Giờ phút này, kiếm khí nghiền áp, toàn bộ võ đài bị chém ra làm hai, và một cánh tay của Ninh Tranh Vanh bị rơi ở bên kia võ đài.
“Tay... tay của tôi đâu rồi?”
Ninh Tranh Vanh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, nhìn lại vai trái trống rỗng của mình, trợn to mắt đến mức sắp lòi ra.
Ông ta không dám tưởng tượng đến cảnh một chiêu dồn hết sức lực của mình, không chỉ có thể bị đối phương nhẹ nhàng nghiền áp, mà mình còn suýt nữa bỏ mạng dưới một kiếm của đối phương.
Thằng nhãi kia... rốt cuộc có thực lực gì vậy?
Sao mà mình đã uống thuốc cấm tăng lên Hóa Cảnh rồi mà vẫn không thể đánh thắng cậu ta?
Sao lại vậy chứ?
Giờ phút này, một màn Ninh Tranh Vanh bị Diệp Lâm dùng một kiếm chặt đứt một cánh tay khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Tất cả đều lộ ra vẻ mặt giống như là gặp quỷ.
Đây chính là tông sư Hóa Cảnh đấy! Sao có thể không đánh lại cậu trai trẻ kia, còn bị người ta chém như chém dưa xắt rau vậy?
Mọi người ở hiện trường đều nảy sinh một suy đoán khủng bố: Cậu ta rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào vậy?
Mọi người thật sự không dám tiếp tục suy nghĩ nữa. “Gòn chưa kết thúc đâu!”
Lúc này, đám người bảy thị vẫn đang chú ý tới hướng đi của Yến Dịch Thủy trên lôi đài.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh. Lúc Diệp Lâm chém cánh tay Ninh Tranh Vanh, Yến Dịch Thủy tấn công từ
phía sau đã giống như quỷ quái mà đến gần Diệp Lâm, lưỡi kiếm chỉ cách giữa lưng Diệp Lâm một lóng tay.
“Diệp Lâm!” “Đi chết đi”
Yến Dịch Thủy dốc hết lực lượng toàn thân, giống như là dùng ra lực lượng Hồng Hoang, đâm mạnh kiếm trong tay lên phía trước.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lữ Đạo Hiên ngồi trên ghế trọng tài, bất chấp tất cả mà ra tay giúp đỡ lần nữa. “Lâm!”
Lữ Đạo Hiên dùng đạo pháp, giơ ra một ngón tay, khiến Diệp Lâm không thể nhúc nhích, giống như là bị trúng thuật đứng yên tại chỗ.
Vậy là Diệp Lâm không thể đỡ kịp một đòn trí mạng từ phía sau, lại không thể nhúc nhích để tránh né, hiển nhiên là trở thành bia ngắm sống, chờ đợi một đòn trí mạng đến từ Yến Dịch Thủy.
Đối mặt với sự tấn công một ngoài sáng một trong tối, Diệp Lâm không hề hoảng loạn.
Ánh vàng chợt lóe!
Ánh vàng quanh người bùng nổ giống như là một cái lồng bao phủ kín mít toàn thân.
Hàm Quang kiếm chợt va chạm vào ánh vàng, giống như một kiếm đâm trúng vách núi, không chỉ có tóe ra rất nhiều tia lửa, mà còn chấn ngược lại Yến Dịch Thủy, hổ khẩu tê dại, kiếm trong tay suýt nữa rơi ra.
Yến Dịch Thủy sắc mặt hoảng hốt, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Dưới cơn chấn động, kiếm trong tay ông ta giống như là hình ảnh bị dừng, không thể đâm sâu thêm một chút nào nữa.
“Sao... sao lại như vậy hả?” Yến Dịch Thủy không thể tin nổi!
Lúc nãy Diệp Lâm dùng tay không đỡ kiếm của ông ta, ít nhiều gì thì cũng thấy được Diệp Lâm ra tay.
Còn bây giờ, Diệp Lâm đứng đưa lưng về phía ông ta, thế mà kiếm trong tay ông ta vẫn không thể nào đâm trúng đối phương được.
Thật sự là quỷ dị giống như là gặp ma vậy! Äm!
Khoảnh khắc cuối cùng, Ninh Tranh Vanh phải dùng hết thủ đoạn của mình, mạo hiểm mà tránh đi được một chút, mới không bị kiếm khí khủng bố căn nuốt.
Giờ phút này, kiếm khí nghiền áp, toàn bộ võ đài bị chém ra làm hai, và một cánh tay của Ninh Tranh Vanh bị rơi ở bên kia võ đài.
“Tay... tay của tôi đâu rồi?”
Ninh Tranh Vanh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, nhìn lại vai trái trống rỗng của mình, trợn to mắt đến mức sắp lòi ra.
Ông ta không dám tưởng tượng đến cảnh một chiêu dồn hết sức lực của mình, không chỉ có thể bị đối phương nhẹ nhàng nghiền áp, mà mình còn suýt nữa bỏ mạng dưới một kiếm của đối phương.
Thằng nhãi kia... rốt cuộc có thực lực gì vậy?
Sao mà mình đã uống thuốc cấm tăng lên Hóa Cảnh rồi mà vẫn không thể đánh thắng cậu ta?
Sao lại vậy chứ?
Giờ phút này, một màn Ninh Tranh Vanh bị Diệp Lâm dùng một kiếm chặt đứt một cánh tay khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Tất cả đều lộ ra vẻ mặt giống như là gặp quỷ.
Đây chính là tông sư Hóa Cảnh đấy! Sao có thể không đánh lại cậu trai trẻ kia, còn bị người ta chém như chém dưa xắt rau vậy?
Mọi người ở hiện trường đều nảy sinh một suy đoán khủng bố: Cậu ta rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào vậy?
Mọi người thật sự không dám tiếp tục suy nghĩ nữa. “Gòn chưa kết thúc đâu!”
Lúc này, đám người bảy thị vẫn đang chú ý tới hướng đi của Yến Dịch Thủy trên lôi đài.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh. Lúc Diệp Lâm chém cánh tay Ninh Tranh Vanh, Yến Dịch Thủy tấn công từ
phía sau đã giống như quỷ quái mà đến gần Diệp Lâm, lưỡi kiếm chỉ cách giữa lưng Diệp Lâm một lóng tay.
“Diệp Lâm!” “Đi chết đi”
Yến Dịch Thủy dốc hết lực lượng toàn thân, giống như là dùng ra lực lượng Hồng Hoang, đâm mạnh kiếm trong tay lên phía trước.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lữ Đạo Hiên ngồi trên ghế trọng tài, bất chấp tất cả mà ra tay giúp đỡ lần nữa. “Lâm!”
Lữ Đạo Hiên dùng đạo pháp, giơ ra một ngón tay, khiến Diệp Lâm không thể nhúc nhích, giống như là bị trúng thuật đứng yên tại chỗ.
Vậy là Diệp Lâm không thể đỡ kịp một đòn trí mạng từ phía sau, lại không thể nhúc nhích để tránh né, hiển nhiên là trở thành bia ngắm sống, chờ đợi một đòn trí mạng đến từ Yến Dịch Thủy.
Đối mặt với sự tấn công một ngoài sáng một trong tối, Diệp Lâm không hề hoảng loạn.
Ánh vàng chợt lóe!
Ánh vàng quanh người bùng nổ giống như là một cái lồng bao phủ kín mít toàn thân.
Hàm Quang kiếm chợt va chạm vào ánh vàng, giống như một kiếm đâm trúng vách núi, không chỉ có tóe ra rất nhiều tia lửa, mà còn chấn ngược lại Yến Dịch Thủy, hổ khẩu tê dại, kiếm trong tay suýt nữa rơi ra.
Yến Dịch Thủy sắc mặt hoảng hốt, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Dưới cơn chấn động, kiếm trong tay ông ta giống như là hình ảnh bị dừng, không thể đâm sâu thêm một chút nào nữa.
“Sao... sao lại như vậy hả?” Yến Dịch Thủy không thể tin nổi!
Lúc nãy Diệp Lâm dùng tay không đỡ kiếm của ông ta, ít nhiều gì thì cũng thấy được Diệp Lâm ra tay.
Còn bây giờ, Diệp Lâm đứng đưa lưng về phía ông ta, thế mà kiếm trong tay ông ta vẫn không thể nào đâm trúng đối phương được.
Thật sự là quỷ dị giống như là gặp ma vậy! Äm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.