Chương 950: Sôi nổi chúc mừng
Phúc Vương
14/05/2024
Ngày hôm sau.
Dưới sự tiễn đưa tầm rộ của người nhà họ Ngô, đám người Diệp Lâm thuận lợi về tới Phụng Thiên.
Trong chuyến đi này, Diệp Lâm đã giải quyết xong thế lực núi Trường Bạch, sẽ không có võ giả tới gây phiền nữa.
Tạm thời có thể yên tâm về dây chuyện sản xuất đan dược ở Phụng Thiên.
'Đồng thời, Diệp Lâm còn lấy được thiên tài địa bảo trên bảy đỉnh núi Trường Bạch, có thể luyện chế đan dược cấp bậc cao hơn nữa.
Cuối cùng là phát hiện Hà Lạc đại trận, nếu có thể mở ra toàn bộ Hà Lạc đại trận thì vùng núi Trường Bạch sẽ được phòng thủ kiên cố.
Đừng nói là các quốc gia nhỏ như biên cảnh Cao Câu Ly không thể mơ ước Đại Hạ, Hà Lạc đại trận còn có thể chống đỡ được các lực lượng khủng bố hơn nữa.
Có điều, Diệp Lâm hi vọng cái loại lực lượng khủng bố ấy vĩnh viễn đừng tấn công Đại Hạ.
Chỉ là sự xuất hiện của Hà Lạc đại trận chắc chắn là vì để đối phó với lực lượng nào đó. Chuyện này đã trở thành một bí ẩn khó hiểu trong lòng Diệp Lâm.
Diệp Lâm định khi nào rảnh sẽ đi Thiên Sơn và Côn Luân, thậm chí là Hoa Sơn và Võ Đang để xem các đỉnh khác có chôn mấy tấm bia đá thần bí kia hay không?
“Đi thôi!” Diệp Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua núi Trường Bạch: “Tới lúc trở về rồi!”
Sau khi trở lại Phụng Thiên, nhà họ Trương dẫn đầu mở tiệc chào mừng Diệp Lâm quay lại.
Chiến tích hiển hách trong chuyến đi lần này của Diệp Lâm gây chấn động toàn thành, thậm chí là toàn châu.
Nhất là giết một trăm nghìn quân biên cảnh Cao Câu Ly bày ra sức mạnh của quốc gia ta, khiến cho toàn dân đều vui mừng.
Có thể nói tiệc chúc mừng đêm ấy là khách quý chật nhà, quan lại tụ tập.
Các nhân vật danh dự có uy tín trong Phụng Thiên, thậm chí là toàn bộ Doanh Châu đều sôi nổi mang quà cáp quý giá đến thăm Diệp Lâm.
Một là vì chúc mừng. Hai là vì làm quen với vị anh hùng thiếu niên mới nổi danh dạo gần đây.
Ngay cả đại nho đương thời Nghiêm Kỳ Học cũng cực kì khâm phục Diệp Lâm, cảm thấy cháu trai mình không bằng Diệp Lâm.
Tuy rằng dạo này cháu trai mình đỗ Trạng. Nguyên, tương lai tươi sáng, nhưng mà Diệp Lâm đã bắt đầu làm vẻ vang cho nước nhà, nổi danh khắp quốc gia, tương lai còn tươi sáng hơn nữa.
Chỉ là một tên Trạng Nguyên sao có thể so được với Diệp Lâm?
Nghiêm Kỳ Học phải thừa nhận một cách khách quan rằng Diệp Lâm ưu tú hơn cả cháu trai Nghiêm Bất Khí.
Vậy nên Nghiêm Kỳ Học bỏ qua thành kiến, tự mình đi chúc mừng Diệp Lâm.
“Cậu Diệp, đã lâu không gặp, lăn trước gặp cậu trong tiệc chúc mừng giết chết Tọa Sơn Điêu, lần này cậu diệt sạch đám cổ võ giá cực kì kiêu căng núi Trường Bạch”
“Lời nói của Diệp tiên sinh vẫn còn như sét đánh bên tai. Nghe nói thần dược có thể điên đảo thế giới của ngài sắp ra mắt rồi. Chúc mừng chúc mừng!”
“Trận chiến lần này của Diệp đại nhân bày ra uy lực nước ta, giết chết mấy chục nghìn quân Cao Câu Ly, khiến bọn họ phải xưng thăn tặng lễ, thật sự là uy danh hiển hách!”
Đám khách khứa đi lên chúc mừng, bắt chuyện. vài câu với Diệp Lâm, nhân tiện để Diệp Lâm quen mặt mình.
“Diệp tiên sinh, anh nhìn xem ai tới nè!”
Quản gia nhà họ Trương đột nhiên dẫn theo một người đi qua đám người tới bên cạnh Diệp Lâm.
“Ơ, Long Mẫu hả?” Thấy người đến, Hoàng Long dẫn đầu chào hỏi
Người đến chính là Giang Đường mới vừa gia nhập quân Doanh Châu.
“Tôi nghe lệnh chiến thần Doanh Châu đến chúc mừng Diệp chiến thần, nhân tiện cảm ơn anh đã ra tay yết vấn đề biên cảnh”
Nói đến cùng, việc phòng thủ biên cảnh Cao Câu Ly vốn dĩ là trách nhiệm của Doanh Châu.
Diệp Lâm đột nhiên ra tay xem như là giúp đỡ Doanh Châu.
Giang Đương đưa quà tặng của Đoạn chiến thần, sau đó nói với vẻ mất mát: “Trận đánh cược lần trước, tôi thua!”
“Diệp thần y, anh lợi hại hơn tôi, trở thành chiến thần trước tôi. Có điều...”
Giang Đường chợt cảm thấy có lòng tin, nói: “Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để có thể trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên trong Đại Hạ, xuất sắc giống như thần tượng của tôi vậy!”
Nhấc đến thần tượng của mình là nữ võ thần Đại Hạ, Giang Đường chợt cảm thấy tiếc nuối: “Nghe nói dạo này Kim đại nhân bị suy sụp tỉnh thần, rời khỏi đội cận vệ Yến Kinh, thật sự là không ngờ... Chỉ mong cô ấy nhanh chóng vực dậy tỉnh thần.”
“Vậy chúc cô sớm ngày thành công!” Diệp Lâm cười nói.
“Nếu tôi có thể trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên thì lời hứa hẹn giữa chúng ta còn được tính hay không?” Giang Đường nghiêm túc hỏi: “Sau khi tôi trở thành chiến thần, anh có cưới tôi không?”
Dưới sự tiễn đưa tầm rộ của người nhà họ Ngô, đám người Diệp Lâm thuận lợi về tới Phụng Thiên.
Trong chuyến đi này, Diệp Lâm đã giải quyết xong thế lực núi Trường Bạch, sẽ không có võ giả tới gây phiền nữa.
Tạm thời có thể yên tâm về dây chuyện sản xuất đan dược ở Phụng Thiên.
'Đồng thời, Diệp Lâm còn lấy được thiên tài địa bảo trên bảy đỉnh núi Trường Bạch, có thể luyện chế đan dược cấp bậc cao hơn nữa.
Cuối cùng là phát hiện Hà Lạc đại trận, nếu có thể mở ra toàn bộ Hà Lạc đại trận thì vùng núi Trường Bạch sẽ được phòng thủ kiên cố.
Đừng nói là các quốc gia nhỏ như biên cảnh Cao Câu Ly không thể mơ ước Đại Hạ, Hà Lạc đại trận còn có thể chống đỡ được các lực lượng khủng bố hơn nữa.
Có điều, Diệp Lâm hi vọng cái loại lực lượng khủng bố ấy vĩnh viễn đừng tấn công Đại Hạ.
Chỉ là sự xuất hiện của Hà Lạc đại trận chắc chắn là vì để đối phó với lực lượng nào đó. Chuyện này đã trở thành một bí ẩn khó hiểu trong lòng Diệp Lâm.
Diệp Lâm định khi nào rảnh sẽ đi Thiên Sơn và Côn Luân, thậm chí là Hoa Sơn và Võ Đang để xem các đỉnh khác có chôn mấy tấm bia đá thần bí kia hay không?
“Đi thôi!” Diệp Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua núi Trường Bạch: “Tới lúc trở về rồi!”
Sau khi trở lại Phụng Thiên, nhà họ Trương dẫn đầu mở tiệc chào mừng Diệp Lâm quay lại.
Chiến tích hiển hách trong chuyến đi lần này của Diệp Lâm gây chấn động toàn thành, thậm chí là toàn châu.
Nhất là giết một trăm nghìn quân biên cảnh Cao Câu Ly bày ra sức mạnh của quốc gia ta, khiến cho toàn dân đều vui mừng.
Có thể nói tiệc chúc mừng đêm ấy là khách quý chật nhà, quan lại tụ tập.
Các nhân vật danh dự có uy tín trong Phụng Thiên, thậm chí là toàn bộ Doanh Châu đều sôi nổi mang quà cáp quý giá đến thăm Diệp Lâm.
Một là vì chúc mừng. Hai là vì làm quen với vị anh hùng thiếu niên mới nổi danh dạo gần đây.
Ngay cả đại nho đương thời Nghiêm Kỳ Học cũng cực kì khâm phục Diệp Lâm, cảm thấy cháu trai mình không bằng Diệp Lâm.
Tuy rằng dạo này cháu trai mình đỗ Trạng. Nguyên, tương lai tươi sáng, nhưng mà Diệp Lâm đã bắt đầu làm vẻ vang cho nước nhà, nổi danh khắp quốc gia, tương lai còn tươi sáng hơn nữa.
Chỉ là một tên Trạng Nguyên sao có thể so được với Diệp Lâm?
Nghiêm Kỳ Học phải thừa nhận một cách khách quan rằng Diệp Lâm ưu tú hơn cả cháu trai Nghiêm Bất Khí.
Vậy nên Nghiêm Kỳ Học bỏ qua thành kiến, tự mình đi chúc mừng Diệp Lâm.
“Cậu Diệp, đã lâu không gặp, lăn trước gặp cậu trong tiệc chúc mừng giết chết Tọa Sơn Điêu, lần này cậu diệt sạch đám cổ võ giá cực kì kiêu căng núi Trường Bạch”
“Lời nói của Diệp tiên sinh vẫn còn như sét đánh bên tai. Nghe nói thần dược có thể điên đảo thế giới của ngài sắp ra mắt rồi. Chúc mừng chúc mừng!”
“Trận chiến lần này của Diệp đại nhân bày ra uy lực nước ta, giết chết mấy chục nghìn quân Cao Câu Ly, khiến bọn họ phải xưng thăn tặng lễ, thật sự là uy danh hiển hách!”
Đám khách khứa đi lên chúc mừng, bắt chuyện. vài câu với Diệp Lâm, nhân tiện để Diệp Lâm quen mặt mình.
“Diệp tiên sinh, anh nhìn xem ai tới nè!”
Quản gia nhà họ Trương đột nhiên dẫn theo một người đi qua đám người tới bên cạnh Diệp Lâm.
“Ơ, Long Mẫu hả?” Thấy người đến, Hoàng Long dẫn đầu chào hỏi
Người đến chính là Giang Đường mới vừa gia nhập quân Doanh Châu.
“Tôi nghe lệnh chiến thần Doanh Châu đến chúc mừng Diệp chiến thần, nhân tiện cảm ơn anh đã ra tay yết vấn đề biên cảnh”
Nói đến cùng, việc phòng thủ biên cảnh Cao Câu Ly vốn dĩ là trách nhiệm của Doanh Châu.
Diệp Lâm đột nhiên ra tay xem như là giúp đỡ Doanh Châu.
Giang Đương đưa quà tặng của Đoạn chiến thần, sau đó nói với vẻ mất mát: “Trận đánh cược lần trước, tôi thua!”
“Diệp thần y, anh lợi hại hơn tôi, trở thành chiến thần trước tôi. Có điều...”
Giang Đường chợt cảm thấy có lòng tin, nói: “Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để có thể trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên trong Đại Hạ, xuất sắc giống như thần tượng của tôi vậy!”
Nhấc đến thần tượng của mình là nữ võ thần Đại Hạ, Giang Đường chợt cảm thấy tiếc nuối: “Nghe nói dạo này Kim đại nhân bị suy sụp tỉnh thần, rời khỏi đội cận vệ Yến Kinh, thật sự là không ngờ... Chỉ mong cô ấy nhanh chóng vực dậy tỉnh thần.”
“Vậy chúc cô sớm ngày thành công!” Diệp Lâm cười nói.
“Nếu tôi có thể trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên thì lời hứa hẹn giữa chúng ta còn được tính hay không?” Giang Đường nghiêm túc hỏi: “Sau khi tôi trở thành chiến thần, anh có cưới tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.