Chương 65: Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn
Phúc Vương
24/01/2024
"Được!" Hắc Long Vương gật đầu đồng ý.
"Nếu nó không muốn sống đi lên đậy, vậy thì mang xác nó lên!"
Độc Nhãn vẫy tay dẫn đầu hơn chục người trang bị vũ khí đầy đủ nhận lệnh đi xuống.
Nhìn thấy Nhị đương gia đích thân xuống tầng bắt người, mọi người đều cảm thấy an tâm. Thậm chí bọn họ còn nghĩ tới thi thể lát nữa hắn ta đem lên nhất định sẽ vỡ nát!
“Long Vương đại nhân.” Tô Cửu Xuyên có chút lo lắng, hỏi: “Đám người này đi có ổn không?”
Hắc Long Vương mỉm cười: "Ông chủ Tô, có một chuyện ông không biết."
"Người anh em kia của tôi chính là một tay súng cừ khôi, trăm phát trăm trúng, không có phát nào trượt!"
"Có hắn ta ở đấy, tiện tay bắn một viên thôi có khi thằng nhóc kia còn chưa kịp phản ứng đã vỡ óc mà chết rồi"
Trong lúc bọn họ đang đang nói chuyện, Độc Nhãn đã dẫn hơn mười người thân tín cầm súng đi xuống bằng thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, hắn ta không hề nhiều lời, lập tức bắn một phát:
"Thằng nhãi họ Diệp kia!" "Nhận lệnh đại ca, tao tới để lấy mạng chó của mày!"
Độc Nhãn nhắm vào trán Diệp Lâm, bắn một phát, †hu súng về.
Nếu không phải lát nữa phải kéo thi thể Diệp Lâm đi, hắn ta nhất định sẽ tự tin xoay người trở về.
"A" Lúc này đám người đẹp ở trước quầy phục vụ nhìn thấy Nhị đương gia giơ súng bắn đã sợ hãi tới mức chui xuống bàn, cả người run bần bật, sợ bị vạ lây.
"Xem ra lần này thiếu niên kia lành ít dữ nhiều rồi!"
"Nhị đương gia đã ra tay là sẽ không cho cậu ta cơ hội trở mình!"
Hiện tại, Diệp Lâm nhìn thấy tình huống này thì khẽ cau mày. Hắc Long liên tục khiêu chiến giới hạn của anh, thành công chọc giận Diệp Lâm.
Chỉ thấy Diệp Lâm tiến lên một bước, tay bấm pháp quyết, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi.
'Trong phút chốc, hàng chục viên đạn bắn ra dường như bị đông cứng giữa không trung, tất cả đều ghim trong quầng kim quang.
"Sao có thể như vậy được?" Độc Nhãn thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.
Biểu cảm trên mặt hắn ta giống như gặp quỷ, cả đời này của hắn ta bản chết vô số người, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này.
Độc Nhãn không kịp nghĩ nhiều, cũng không dám chậm trễ vội vàng rút súng ra bắn một phát.
Bang bang bang!
Hơn mười người lần lượt nổ súng, thậm chí bắn hết cả đạn trong súng. Nhưng đừng nói đến việc bắn chết đối phương, ngay cả đạn còn không thể tới gần người Diệp Lâm được.
Tiếp đó Diệp Lâm duỗi tay ra, búng ngón tay một cái. Đột nhiên. Kim quang bộc phát.
Những viên đạn bị đóng băng trong không khí như được tua ngược thời gian, tất cả đều bắn ngược trở lại.
"AhI"
Dưới tiếng kêu thét thảm thiết, từng người bên cạnh Độc Nhãn đều bị trúng đạn ngã lăn dưới đất.
"AI Mắt của tôi!"
'Thậm chí ngay cả Độc Nhãn cũng che đôi mắt phải còn sót lại của mình quỳ rạp xuống đất kêu gào thảm thiết.
'Tiếng ồn ào ầm ï bên ngoài khiến đám người đẹp núp dưới quầy phục vụ không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Sao đám người nổ súng lại còn kêu la thảm thiết hơn cả người bị bắn vậy?
Họ bạo gan ngó đầu ra bên ngoài, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã lập tức hoảng sợ. Chỉ thấy bên ngoài thang máy, đám người bên cạnh Nhị đương gia kia trúng đạn ngã lăn ra đất.
Thậm chí ngay cả Nhị đương gia cũng bị bắn mù mắt, quỳ ở trước mặt Diệp Lâm.
Mà người vốn nên bị bản thành cái tổ ong - Diệp Lâm, lại hoàn toàn bình yên vô sự không hề tổn hại gì.
“Tên Hắc Long kia nghe không hiểu tiếng người à?”
Diệp Lâm đứng ở trước mặt Độc Nhãn, nắm tóc của hắn ta ném hắn ta vào thang máy.
"Quay về bảo với Hắc Long, bảo gã lập tức! Ngay bây giờ! Nhanh chóng! Xuống đây gặp tao!"
"Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn!"
"Nếu gã còn dám trái lệnh, vậy thì tao sẽ khiến gã ôm đầu tời gặp tao!"
"Nếu nó không muốn sống đi lên đậy, vậy thì mang xác nó lên!"
Độc Nhãn vẫy tay dẫn đầu hơn chục người trang bị vũ khí đầy đủ nhận lệnh đi xuống.
Nhìn thấy Nhị đương gia đích thân xuống tầng bắt người, mọi người đều cảm thấy an tâm. Thậm chí bọn họ còn nghĩ tới thi thể lát nữa hắn ta đem lên nhất định sẽ vỡ nát!
“Long Vương đại nhân.” Tô Cửu Xuyên có chút lo lắng, hỏi: “Đám người này đi có ổn không?”
Hắc Long Vương mỉm cười: "Ông chủ Tô, có một chuyện ông không biết."
"Người anh em kia của tôi chính là một tay súng cừ khôi, trăm phát trăm trúng, không có phát nào trượt!"
"Có hắn ta ở đấy, tiện tay bắn một viên thôi có khi thằng nhóc kia còn chưa kịp phản ứng đã vỡ óc mà chết rồi"
Trong lúc bọn họ đang đang nói chuyện, Độc Nhãn đã dẫn hơn mười người thân tín cầm súng đi xuống bằng thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, hắn ta không hề nhiều lời, lập tức bắn một phát:
"Thằng nhãi họ Diệp kia!" "Nhận lệnh đại ca, tao tới để lấy mạng chó của mày!"
Độc Nhãn nhắm vào trán Diệp Lâm, bắn một phát, †hu súng về.
Nếu không phải lát nữa phải kéo thi thể Diệp Lâm đi, hắn ta nhất định sẽ tự tin xoay người trở về.
"A" Lúc này đám người đẹp ở trước quầy phục vụ nhìn thấy Nhị đương gia giơ súng bắn đã sợ hãi tới mức chui xuống bàn, cả người run bần bật, sợ bị vạ lây.
"Xem ra lần này thiếu niên kia lành ít dữ nhiều rồi!"
"Nhị đương gia đã ra tay là sẽ không cho cậu ta cơ hội trở mình!"
Hiện tại, Diệp Lâm nhìn thấy tình huống này thì khẽ cau mày. Hắc Long liên tục khiêu chiến giới hạn của anh, thành công chọc giận Diệp Lâm.
Chỉ thấy Diệp Lâm tiến lên một bước, tay bấm pháp quyết, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi.
'Trong phút chốc, hàng chục viên đạn bắn ra dường như bị đông cứng giữa không trung, tất cả đều ghim trong quầng kim quang.
"Sao có thể như vậy được?" Độc Nhãn thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.
Biểu cảm trên mặt hắn ta giống như gặp quỷ, cả đời này của hắn ta bản chết vô số người, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này.
Độc Nhãn không kịp nghĩ nhiều, cũng không dám chậm trễ vội vàng rút súng ra bắn một phát.
Bang bang bang!
Hơn mười người lần lượt nổ súng, thậm chí bắn hết cả đạn trong súng. Nhưng đừng nói đến việc bắn chết đối phương, ngay cả đạn còn không thể tới gần người Diệp Lâm được.
Tiếp đó Diệp Lâm duỗi tay ra, búng ngón tay một cái. Đột nhiên. Kim quang bộc phát.
Những viên đạn bị đóng băng trong không khí như được tua ngược thời gian, tất cả đều bắn ngược trở lại.
"AhI"
Dưới tiếng kêu thét thảm thiết, từng người bên cạnh Độc Nhãn đều bị trúng đạn ngã lăn dưới đất.
"AI Mắt của tôi!"
'Thậm chí ngay cả Độc Nhãn cũng che đôi mắt phải còn sót lại của mình quỳ rạp xuống đất kêu gào thảm thiết.
'Tiếng ồn ào ầm ï bên ngoài khiến đám người đẹp núp dưới quầy phục vụ không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Sao đám người nổ súng lại còn kêu la thảm thiết hơn cả người bị bắn vậy?
Họ bạo gan ngó đầu ra bên ngoài, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã lập tức hoảng sợ. Chỉ thấy bên ngoài thang máy, đám người bên cạnh Nhị đương gia kia trúng đạn ngã lăn ra đất.
Thậm chí ngay cả Nhị đương gia cũng bị bắn mù mắt, quỳ ở trước mặt Diệp Lâm.
Mà người vốn nên bị bản thành cái tổ ong - Diệp Lâm, lại hoàn toàn bình yên vô sự không hề tổn hại gì.
“Tên Hắc Long kia nghe không hiểu tiếng người à?”
Diệp Lâm đứng ở trước mặt Độc Nhãn, nắm tóc của hắn ta ném hắn ta vào thang máy.
"Quay về bảo với Hắc Long, bảo gã lập tức! Ngay bây giờ! Nhanh chóng! Xuống đây gặp tao!"
"Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn!"
"Nếu gã còn dám trái lệnh, vậy thì tao sẽ khiến gã ôm đầu tời gặp tao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.