Chương 496: Tam gia
Phúc Vương
19/03/2024
Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu vừa tức giận vừa bất ngờ.
Đánh sập hang ổ của mình?
Nhà mình bị đánh rồi?
Sao có thể nhịn được nữa?
Tọa Sơn Điêu không quan trọng thứ gì khác, thậm chí có thể không chút nương tay giết ba đại kim cương dưới trướng của mình.
Chỉ có hang ổ của anh ta là căn cứ của anh, là thành quả nhiều năm tích cóp vất vả của anh ta.
Nếu không có ba đại kim cương thì còn có thế tiếp tục bồi dường mười đại kim cương tám đại kim cương.
Còn hang ổ một khi bị phá đố là hoàn toàn xong rồi.
Nó tương đương với danh dự của Tọa Sơn Điêu hoàn toàn tan vỡ.
ở Phụng Thiên, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ, đều sẽ không có chỗ đứng của anh ta.
Nghiêm trọng hơn nữa là Tọa Sơn Điêu có lẽ
sẽ vì vậy mà mất đi chồ dựa núi Trường Bạch cổ võ.
“Không thể náo”
“Bọn mày đừng mong làm rối loạn tinh thần của tao!”
Tọa Sơn Điêu tuyệt đối không tin!
Anh ta lấy điện thoại ra, bấm gọi liên tiếp vài số điện thoại, không một ai nghe máy.
“ơ kìa…”
Càng lúc càng nhiều người không nghe máy, sắc mặt Tọa Sơn Điêu dần dần trở nên âm trầm.
Nếu là lúc bình thường, có ai dám không nghe điện thoại của mình?
“Tam gia…”
Cho đến khi Tọa Sơn Điêu gọi đến sổ điện thoại thứ mười, mới có người nghe máy.
“Bên cậu sao rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Còn chưa nghe đối phương trả lời, nhưng thông qua điện thoại, anh ta đã nghe thấy tiếng chém giết ồn ào ở bên kia, trong lòng trở nên nặng trĩu, mơ hồ đã có đáp án.
Bên kia điện thoại cực kì hỗn loạn, hiến nhiên là hang ổ của mình có người đánh vào.
“Tam gia…”
“Có nhiều người tới lắm…’
“Người của phủ Phụng Thiên… người của chiến thần Doanh Châu…”
“Tam gia, tuyệt đối đừng đi về… Bên này…
A!!!”
Lời nói đứt quãng, còn chưa nói xong, người nói dường như đang chạy trốn, theo một tiếng hét thảm thiết vang lên, cuộc gọi kết thúc.
Cạch! Tọa Sơn Điêu bóp nát điện thoại.
Đáng giận, mình và ba đại kim cương đều bị chặn ở bên đây, dù có chắp cánh cũng khó quay về.
Nhờ vậy nên đối phương mới có cơ hội tấn công hang ố của mình.
Nếu mình còn ở hang ổ, thậm chí chỉ cần có một đại kim cương trông giữ, thì cũng không đến mức thua thê thảm như thế.
“Khốn kiếp!”
“Bọn mày thế mà định làm thật với tao!”
“Mẹ nó, có giỏi thì quyết đấu với tao này, nhân lúc tao không ở nhà rồi đi đánh lén là hay lắm hả!”
Tọa Sơn Điêu cực kì giận dữ, hoàn toàn bùng nổ, đánh đấm lung tung giống như chim ưng nối điên.
“Bọn mày dám phá nhà tao, giết cấp dưới
của tao!”
“Tao đây sẽ làm cho đám nhãi ranh của bọn mày đền manq cho nqười của tao!”
Đánh sập hang ổ của mình?
Nhà mình bị đánh rồi?
Sao có thể nhịn được nữa?
Tọa Sơn Điêu không quan trọng thứ gì khác, thậm chí có thể không chút nương tay giết ba đại kim cương dưới trướng của mình.
Chỉ có hang ổ của anh ta là căn cứ của anh, là thành quả nhiều năm tích cóp vất vả của anh ta.
Nếu không có ba đại kim cương thì còn có thế tiếp tục bồi dường mười đại kim cương tám đại kim cương.
Còn hang ổ một khi bị phá đố là hoàn toàn xong rồi.
Nó tương đương với danh dự của Tọa Sơn Điêu hoàn toàn tan vỡ.
ở Phụng Thiên, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ, đều sẽ không có chỗ đứng của anh ta.
Nghiêm trọng hơn nữa là Tọa Sơn Điêu có lẽ
sẽ vì vậy mà mất đi chồ dựa núi Trường Bạch cổ võ.
“Không thể náo”
“Bọn mày đừng mong làm rối loạn tinh thần của tao!”
Tọa Sơn Điêu tuyệt đối không tin!
Anh ta lấy điện thoại ra, bấm gọi liên tiếp vài số điện thoại, không một ai nghe máy.
“ơ kìa…”
Càng lúc càng nhiều người không nghe máy, sắc mặt Tọa Sơn Điêu dần dần trở nên âm trầm.
Nếu là lúc bình thường, có ai dám không nghe điện thoại của mình?
“Tam gia…”
Cho đến khi Tọa Sơn Điêu gọi đến sổ điện thoại thứ mười, mới có người nghe máy.
“Bên cậu sao rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Còn chưa nghe đối phương trả lời, nhưng thông qua điện thoại, anh ta đã nghe thấy tiếng chém giết ồn ào ở bên kia, trong lòng trở nên nặng trĩu, mơ hồ đã có đáp án.
Bên kia điện thoại cực kì hỗn loạn, hiến nhiên là hang ổ của mình có người đánh vào.
“Tam gia…”
“Có nhiều người tới lắm…’
“Người của phủ Phụng Thiên… người của chiến thần Doanh Châu…”
“Tam gia, tuyệt đối đừng đi về… Bên này…
A!!!”
Lời nói đứt quãng, còn chưa nói xong, người nói dường như đang chạy trốn, theo một tiếng hét thảm thiết vang lên, cuộc gọi kết thúc.
Cạch! Tọa Sơn Điêu bóp nát điện thoại.
Đáng giận, mình và ba đại kim cương đều bị chặn ở bên đây, dù có chắp cánh cũng khó quay về.
Nhờ vậy nên đối phương mới có cơ hội tấn công hang ố của mình.
Nếu mình còn ở hang ổ, thậm chí chỉ cần có một đại kim cương trông giữ, thì cũng không đến mức thua thê thảm như thế.
“Khốn kiếp!”
“Bọn mày thế mà định làm thật với tao!”
“Mẹ nó, có giỏi thì quyết đấu với tao này, nhân lúc tao không ở nhà rồi đi đánh lén là hay lắm hả!”
Tọa Sơn Điêu cực kì giận dữ, hoàn toàn bùng nổ, đánh đấm lung tung giống như chim ưng nối điên.
“Bọn mày dám phá nhà tao, giết cấp dưới
của tao!”
“Tao đây sẽ làm cho đám nhãi ranh của bọn mày đền manq cho nqười của tao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.