Chương 529: Thanh Châu Ca
Phúc Vương
19/03/2024
Diệp Lâm chỉ tùy ý nhận xét vài câu về chữ viết của Hàn Sơn Hà.
Mọi người có mặt lập tức sững sờ.
Hàn Sơn Hà lại nhìn Diệp Lâm như thế gặp được tri kỷ.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa bối rối, không ngờ Diệp Lâm lại biết thư pháp.
“Một chút thôi!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.
Diệp Lâm không dám nói mình biết nhiều về thư pháp, nhưng nếu anh tự nhận là người đứng thứ hai thì chỉ có vị sư phụ thứ ba mươi lăm trong ngục giam số 0 mới dám tự nhận là người thứ nhất thôi.
Diệp Lâm đã học được thư pháp thần kỳ từ vị sư phụ đó.
Kế từ khi bắt đầu viết thư pháp, những dòng chữ khắc con dấu nhỏ ở thời Tần Hán cho đến chữ viết ở các triều đại Tùy, Đường, Diệp Lâm đều nắm rõ.
Nhìn thoáng qua có thể thấy thư pháp của Hàn Sơn Hà là sự kết hợp giữa Nhan Thể và Liễu Thế, tự tạo thành một phong cách riêng.
“Anh Diệp, anh giỏi quá.” Hàn Anh cũng ngạc nhiên nói: “Tôi nhớ rằng một trong hai nhà thư pháp bậc thầy được cha tôi mời đến, một người tự
xưng là hậu duệ của nhà họ Liễu, người còn cũng nói mình là người thừa kế của Nhan Chân Khanh.”
“Chữ viết của cha tôi quả thực bị ảnh hưởng bởi hai vị đại sư này nên mới có kiểu dáng như bây giờ.”
Hàn Sơn Hà cũng khen ngợi: “Từ chữ viết của tôi mà có thế thấy được lai lịch trong đó, cậu Diệp chắc hẳn phải là bậc chuyên gia.”
Đoàn Tử Du nghe được lời này thì sửng sốt, thầm nghĩ: “Thật hay giả vậy? Tên nhóc này có thực sự hiểu sao, hay là anh ta chỉ đang khoác lác đế che mắt mọi người?”
Nghĩ vậy, Đoàn Tử Du lập tức phản bác lại:” Nhan Chân Khanh và Liễu Công Quyền là hai nhà thư pháp vĩ đại, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đến họ.”
Ý của anh ta là những gì Diệp Lâm nói có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tuy nhiên, lúc này, Hàn Sơn Hà lại vô cùng hưng phấn, tự mình mài mực, nói với Diệp Lâm: “Nào, cậu thử viết mấy chữ cho mọi người xem xem!”
Ngày thường hiếm khi gặp được một người đam mê thư pháp, Hàn Sơn Hà coi Diệp Lâm như tri kỉ, đích thân mời anh đến viết thư pháp.
Diệp Lâm không thể từ chối, đành phải viết
nhanh vài chữ.
Dưới con mắt của mọi người, chỉ bằng vài nét bút, anh đã chép lại xong lá thư giới thiệu do chính Hàn Sơn hà viết, không sai một chữ.
Trong tiếng reo hò hoan hô của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đặt bút giấy xuống, bình tĩnh mỉm cười: “Để mọi người chê cười rồi.”
“Cái này?”
Mọi người có mặt lập tức sững sờ.
Hàn Sơn Hà lại nhìn Diệp Lâm như thế gặp được tri kỷ.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa bối rối, không ngờ Diệp Lâm lại biết thư pháp.
“Một chút thôi!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.
Diệp Lâm không dám nói mình biết nhiều về thư pháp, nhưng nếu anh tự nhận là người đứng thứ hai thì chỉ có vị sư phụ thứ ba mươi lăm trong ngục giam số 0 mới dám tự nhận là người thứ nhất thôi.
Diệp Lâm đã học được thư pháp thần kỳ từ vị sư phụ đó.
Kế từ khi bắt đầu viết thư pháp, những dòng chữ khắc con dấu nhỏ ở thời Tần Hán cho đến chữ viết ở các triều đại Tùy, Đường, Diệp Lâm đều nắm rõ.
Nhìn thoáng qua có thể thấy thư pháp của Hàn Sơn Hà là sự kết hợp giữa Nhan Thể và Liễu Thế, tự tạo thành một phong cách riêng.
“Anh Diệp, anh giỏi quá.” Hàn Anh cũng ngạc nhiên nói: “Tôi nhớ rằng một trong hai nhà thư pháp bậc thầy được cha tôi mời đến, một người tự
xưng là hậu duệ của nhà họ Liễu, người còn cũng nói mình là người thừa kế của Nhan Chân Khanh.”
“Chữ viết của cha tôi quả thực bị ảnh hưởng bởi hai vị đại sư này nên mới có kiểu dáng như bây giờ.”
Hàn Sơn Hà cũng khen ngợi: “Từ chữ viết của tôi mà có thế thấy được lai lịch trong đó, cậu Diệp chắc hẳn phải là bậc chuyên gia.”
Đoàn Tử Du nghe được lời này thì sửng sốt, thầm nghĩ: “Thật hay giả vậy? Tên nhóc này có thực sự hiểu sao, hay là anh ta chỉ đang khoác lác đế che mắt mọi người?”
Nghĩ vậy, Đoàn Tử Du lập tức phản bác lại:” Nhan Chân Khanh và Liễu Công Quyền là hai nhà thư pháp vĩ đại, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đến họ.”
Ý của anh ta là những gì Diệp Lâm nói có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tuy nhiên, lúc này, Hàn Sơn Hà lại vô cùng hưng phấn, tự mình mài mực, nói với Diệp Lâm: “Nào, cậu thử viết mấy chữ cho mọi người xem xem!”
Ngày thường hiếm khi gặp được một người đam mê thư pháp, Hàn Sơn Hà coi Diệp Lâm như tri kỉ, đích thân mời anh đến viết thư pháp.
Diệp Lâm không thể từ chối, đành phải viết
nhanh vài chữ.
Dưới con mắt của mọi người, chỉ bằng vài nét bút, anh đã chép lại xong lá thư giới thiệu do chính Hàn Sơn hà viết, không sai một chữ.
Trong tiếng reo hò hoan hô của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đặt bút giấy xuống, bình tĩnh mỉm cười: “Để mọi người chê cười rồi.”
“Cái này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.