Chương 8: Thế nào rồi?
Phúc Vương
24/01/2024
Vào lúc mọi người đang chờ xem Diệp Lâm bị cười nhạo.
Thì Nnười phục vụ cũng vội vàng quay lại.
"Thế nào rồi? Trong thẻ của nó không có bao nhiên tiền nhỉ? Ngay cả phí thành viên cũng không đủ tư cách đóng đúng không?" Tạ thiếu gia lạnh lùng nói: "Nhanh chóng đuổi thành nhãi này ra ngoài đi!"
Không ngờ lần này người phục vụ lại phớt lờ Tạ thiếu gia cố ý gây rối mà thay vào đó dùng cả hai tay đưa lại thẻ ngân hàng cho Diệp Lâm.
"Ngài Diệp, đây là thẻ của ngài, đây là thực đơn. Xin thứ lỗi cho sự hiểu lầm vừa rồi. Bây giờ hai người có thể gọi món. Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."
Những người xung quanh nhìn thấy chuyện này thì thầm kinh ngạc, điều này chẳng phải khác xa với những gì họ mong đợi sao?
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tạ thiếu gia trừng mắt hỏi người phục vụ: "Sau khi cậu xác minh tư cách xong không phải là nên đuổi nó đi sao? Tại sao lại bắt đầu phục vụ nó chứ?"
Người phục vụ nói: "Ngài Tạ, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi. Số dư trong thẻ của quý ông này đủ để chi tiêu ở đây."
“Nó có bao nhiêu tiền?” Tạ thiếu gia không tin.
"Một triệu tệ!" Người phục vụ thành thật nói.
Nghe được con số này, mọi người không khỏi kinh ngạc, tất cả đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phải biết rằng, một triệu tuy không nhiều nhưng cũng không ít. Mặc dù ở đây có rất nhiều triệu phú, thậm chí trị giá hàng trăm triệu nhưng phần lớn tài sản của họ là bất động sản hoặc chứng khoán, rất ít người trong số họ có số dư hàng triệu trong thẻ.
Lấy Tạ thiếu gia làm ví dụ, nếu lúc này yêu cầu anh ta đưa ra một triệu thì anh ta cũng không lấy ra được. Anh ta không có nhiều tiền dư như vậy.
Không ngờ rằng thằng nhãi nghèo trong mắt Tạ thiếu gia ấy tiện tay cũng có thể móc ra tiền, hơn nữa còn nhiều hơn so với mình.
Tình cảnh bây giờ thật là xấu hổ.
"Không thể nào, sao lại như thế được? Cậu kiểm tra chính xác chưa?"
Tạ thiếu gia nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, vẫn có chút khó tin.
Thằng nhãi này là ai?
Dân di cư sao?
"Hả? Không đúng, sao tôi thấy thằng nhãi này quen quen nhỉ?"
Tạ thiếu gia cẩn thận quan sát Diệp Lâm, càng nhìn càng có cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó.
"À… Tôi nhớ ra rồi!"
"Mày là... mày chính là người được nhắc đến trên bản tin sáng nay. Đại thiếu gia nhà họ Diệp vừa mới ra tù đã bị trục xuất… Diệp Lâm!"
Đại thiếu gia của nhà họ Diệp!
Diệp Lâm?
Cái tên này vừa được nhắc đến đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.
Cho dù sáng nay chưa xem tin tức thì ở Yến Kinh có ai mà không biết uy thế của nhà họ Diệp?
Kể từ khi liên hôn với nhà họ Hứa, một trong mười gia tộc giàu có hàng đầu, nhà họ Diệp phát triển nhanh chóng, lọt vào hàng ngũ mười gia tộc giàu có hàng đầu, danh tiếng lẫy lừng, không ai không biết.
Tạ thiếu gia lập tức hiểu được tiền trong thẻ của Diệp Lâm là vì sao mà có.
Vì thế anh ta cười khẩy nói: "Xem ra một triệu trong thẻ của mày là phí khi bị đuổi ra khỏi nhà đúng không? Chỉ một triệu là đuổi được mày đi, thật rẻ mạt!”
Nếu Diệp Lâm vẫn là con trai lớn nhà họ Diệp thì dù có trăm lá gan Tạ thiếu gia cũng không dám chọc tức anh.
Nhưng bây giờ Diệp Lâm đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, theo Tạ thiếu gia, ai cũng có thể giẫm đạp lên anh.
"Đến đây! Hãy để tôi long trọng giới thiệu!"
x
Thì Nnười phục vụ cũng vội vàng quay lại.
"Thế nào rồi? Trong thẻ của nó không có bao nhiên tiền nhỉ? Ngay cả phí thành viên cũng không đủ tư cách đóng đúng không?" Tạ thiếu gia lạnh lùng nói: "Nhanh chóng đuổi thành nhãi này ra ngoài đi!"
Không ngờ lần này người phục vụ lại phớt lờ Tạ thiếu gia cố ý gây rối mà thay vào đó dùng cả hai tay đưa lại thẻ ngân hàng cho Diệp Lâm.
"Ngài Diệp, đây là thẻ của ngài, đây là thực đơn. Xin thứ lỗi cho sự hiểu lầm vừa rồi. Bây giờ hai người có thể gọi món. Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."
Những người xung quanh nhìn thấy chuyện này thì thầm kinh ngạc, điều này chẳng phải khác xa với những gì họ mong đợi sao?
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tạ thiếu gia trừng mắt hỏi người phục vụ: "Sau khi cậu xác minh tư cách xong không phải là nên đuổi nó đi sao? Tại sao lại bắt đầu phục vụ nó chứ?"
Người phục vụ nói: "Ngài Tạ, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi. Số dư trong thẻ của quý ông này đủ để chi tiêu ở đây."
“Nó có bao nhiêu tiền?” Tạ thiếu gia không tin.
"Một triệu tệ!" Người phục vụ thành thật nói.
Nghe được con số này, mọi người không khỏi kinh ngạc, tất cả đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phải biết rằng, một triệu tuy không nhiều nhưng cũng không ít. Mặc dù ở đây có rất nhiều triệu phú, thậm chí trị giá hàng trăm triệu nhưng phần lớn tài sản của họ là bất động sản hoặc chứng khoán, rất ít người trong số họ có số dư hàng triệu trong thẻ.
Lấy Tạ thiếu gia làm ví dụ, nếu lúc này yêu cầu anh ta đưa ra một triệu thì anh ta cũng không lấy ra được. Anh ta không có nhiều tiền dư như vậy.
Không ngờ rằng thằng nhãi nghèo trong mắt Tạ thiếu gia ấy tiện tay cũng có thể móc ra tiền, hơn nữa còn nhiều hơn so với mình.
Tình cảnh bây giờ thật là xấu hổ.
"Không thể nào, sao lại như thế được? Cậu kiểm tra chính xác chưa?"
Tạ thiếu gia nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, vẫn có chút khó tin.
Thằng nhãi này là ai?
Dân di cư sao?
"Hả? Không đúng, sao tôi thấy thằng nhãi này quen quen nhỉ?"
Tạ thiếu gia cẩn thận quan sát Diệp Lâm, càng nhìn càng có cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó.
"À… Tôi nhớ ra rồi!"
"Mày là... mày chính là người được nhắc đến trên bản tin sáng nay. Đại thiếu gia nhà họ Diệp vừa mới ra tù đã bị trục xuất… Diệp Lâm!"
Đại thiếu gia của nhà họ Diệp!
Diệp Lâm?
Cái tên này vừa được nhắc đến đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.
Cho dù sáng nay chưa xem tin tức thì ở Yến Kinh có ai mà không biết uy thế của nhà họ Diệp?
Kể từ khi liên hôn với nhà họ Hứa, một trong mười gia tộc giàu có hàng đầu, nhà họ Diệp phát triển nhanh chóng, lọt vào hàng ngũ mười gia tộc giàu có hàng đầu, danh tiếng lẫy lừng, không ai không biết.
Tạ thiếu gia lập tức hiểu được tiền trong thẻ của Diệp Lâm là vì sao mà có.
Vì thế anh ta cười khẩy nói: "Xem ra một triệu trong thẻ của mày là phí khi bị đuổi ra khỏi nhà đúng không? Chỉ một triệu là đuổi được mày đi, thật rẻ mạt!”
Nếu Diệp Lâm vẫn là con trai lớn nhà họ Diệp thì dù có trăm lá gan Tạ thiếu gia cũng không dám chọc tức anh.
Nhưng bây giờ Diệp Lâm đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, theo Tạ thiếu gia, ai cũng có thể giẫm đạp lên anh.
"Đến đây! Hãy để tôi long trọng giới thiệu!"
x
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.