Chương 762: Thiên Cơ Tử
Phúc Vương
31/03/2024
“Khi chúng ta đến doanh trại Ung Châu, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một quân nhân.” Đường Y Y nói:“Một người tài giỏi như bạn trai tớ vậy, những võ cổ giả đó sẽ không dám có ý đồ gì với cậu nữa.”
“Vừa hay là anh họ của tôi còn chưa có bạn gái.” Hàn Mộc Xuân cũng cười nói: “Nếu cô cưới anh họ của tôi, ở Ung Châu, thậm chí cả Đại Hạ cũng không có ai dám làm phiền cô nữa.”
“Nói không chừng cậu còn có thể trở thành phu nhân của chiến thần tương lai đấy!” Đường Y Y có chút hâm mộ, nói: “Loại cổ phiếu tiềm năng này nhất định phải chiếm trước!”
Nghe vậy, Tân Tịch Dao cũng bị danh hiệu “phu nhân chiến thần làm cho dao động.
Cô thầm nghĩ: “Nếu có Thần chiến tranh chống lưng, ngay cả giới võ cổ cũng không dám làm gì mình chứ đừng nói đến võ cổ nhà họ Tân”
Đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên vươn tới.
Nắm lấy cổ tay của cô ấy.
Tân Tịch Dao giật mình, ngẩng đầu lên, thấy chính là Diệp Lâm.
Như thể đang chẩn đoán mạch đập, những ngón tay của anh di chuyển quanh cổ tay cô.
“Anh... Anh Diệp... Anh... Anh đang làm gì vậy?”
Tần Tịch Dao cả kinh, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông xa lạ chạm vào, cánh tay cũng cảm thấy ngứa ngáy.
“Ừm... Băng cơ ngọc cốt?” Diệp Lâm nhẹ nhàng chạm vào xương tay Tân Tịch Dao, lập tức nhận ra.
Chẳng trách võ cổ giả lại muốn cưới cô,hóa ra là bị thu hút bởi thể chất đặc biệt hay nói cách khác là tài năng thiên bẩm của cô.
Cũng giống như bản thân Diệp Lâm, vì có thể chất hiếm có nên mới được các cao thủ trong tù ưu ái.
“Này! Buông ra!” Lúc này, Đường Y Y vội kéo hai người ra, cảnh giác nhìn Diệp Lâm: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà nhân cơ hội lợi dụng Dao Dao!”
Tuy nhiên, Diệp Lâm lại nói tiếp: “Nếu cô tìm một sư phụ và bắt đầu luyện tập võ thuật ngay bây giờ thì vẫn chưa quá muộn, phải xem sự lựa chọn và vận mệnh của cô như thế nào mà thôi.”
Có thể chất đặc biệt khác với người thường sẽ có thể tiến bộ nhanh chóng, loại tài năng này không thể bù đắp bằng sự chăm chỉ được, cũng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu.
Nhìn thấy Diệp Lâm nói hùng hồn như vậy, Đường Y Y càng khinh thường: “Anh nói như có vẻ biết rất rõ vậy, sao anh không nói thẳng là anh muốn anh làm sư phụ của cô ấy đi cho rồi?”
'Theo Đường Y Y thấy, Diệp Lâm đã nhân cơ hội này để lừa Tân Tịch Dao thì có.
“Tôi không có hứng thú thu nạp đồ đệ” Diệp Lâm đáp.
Bốn công tử nhà giàu kia đều là đô vô dụng, còn nhận một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết để làm gì chứ?
Nhìn thấy Diệp Lâm kiêu ngạo và thô lỗ như vậy, Đường Y Y càng thêm khinh thường.
“Bạn trai của tôi tài giỏi như vậy còn chưa nói thì thôi, cho dù có thu đõ đệ cũng không đến lượt anh! Đừng có mà tự mình đa tình như vậy!”
Nói xong, Đường Y Y càng quyết tâm lát nữa sẽ đá người đàn ông vô danh này xuống xe, kẻo anh lại lợi dụng bạn thân của cô.
Két!
Đúng lúc này, Hàn Mộc Xuân đang lái xe đột nhiên dừng xe trước một khách sạn.
“Đi tiếp chúng ta sẽ tiến vào đường núi, hãy dùng bữa ở đây trước đã.”
Thế là cả nhóm xuống xe và đi vào khách sạn. Nhưng vừa bước vào cửa đã bị mấy thanh niên mặc áo đạo giáo chặn lại.
“Hôm nay nơi này đã được Hoa Sơn của chúng tôi bao trọn rồi, không mở cửa kinh doanh, những người không liên quan xin hãy nhanh chóng rời đi!”
“Vừa hay là anh họ của tôi còn chưa có bạn gái.” Hàn Mộc Xuân cũng cười nói: “Nếu cô cưới anh họ của tôi, ở Ung Châu, thậm chí cả Đại Hạ cũng không có ai dám làm phiền cô nữa.”
“Nói không chừng cậu còn có thể trở thành phu nhân của chiến thần tương lai đấy!” Đường Y Y có chút hâm mộ, nói: “Loại cổ phiếu tiềm năng này nhất định phải chiếm trước!”
Nghe vậy, Tân Tịch Dao cũng bị danh hiệu “phu nhân chiến thần làm cho dao động.
Cô thầm nghĩ: “Nếu có Thần chiến tranh chống lưng, ngay cả giới võ cổ cũng không dám làm gì mình chứ đừng nói đến võ cổ nhà họ Tân”
Đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên vươn tới.
Nắm lấy cổ tay của cô ấy.
Tân Tịch Dao giật mình, ngẩng đầu lên, thấy chính là Diệp Lâm.
Như thể đang chẩn đoán mạch đập, những ngón tay của anh di chuyển quanh cổ tay cô.
“Anh... Anh Diệp... Anh... Anh đang làm gì vậy?”
Tần Tịch Dao cả kinh, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông xa lạ chạm vào, cánh tay cũng cảm thấy ngứa ngáy.
“Ừm... Băng cơ ngọc cốt?” Diệp Lâm nhẹ nhàng chạm vào xương tay Tân Tịch Dao, lập tức nhận ra.
Chẳng trách võ cổ giả lại muốn cưới cô,hóa ra là bị thu hút bởi thể chất đặc biệt hay nói cách khác là tài năng thiên bẩm của cô.
Cũng giống như bản thân Diệp Lâm, vì có thể chất hiếm có nên mới được các cao thủ trong tù ưu ái.
“Này! Buông ra!” Lúc này, Đường Y Y vội kéo hai người ra, cảnh giác nhìn Diệp Lâm: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà nhân cơ hội lợi dụng Dao Dao!”
Tuy nhiên, Diệp Lâm lại nói tiếp: “Nếu cô tìm một sư phụ và bắt đầu luyện tập võ thuật ngay bây giờ thì vẫn chưa quá muộn, phải xem sự lựa chọn và vận mệnh của cô như thế nào mà thôi.”
Có thể chất đặc biệt khác với người thường sẽ có thể tiến bộ nhanh chóng, loại tài năng này không thể bù đắp bằng sự chăm chỉ được, cũng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu.
Nhìn thấy Diệp Lâm nói hùng hồn như vậy, Đường Y Y càng khinh thường: “Anh nói như có vẻ biết rất rõ vậy, sao anh không nói thẳng là anh muốn anh làm sư phụ của cô ấy đi cho rồi?”
'Theo Đường Y Y thấy, Diệp Lâm đã nhân cơ hội này để lừa Tân Tịch Dao thì có.
“Tôi không có hứng thú thu nạp đồ đệ” Diệp Lâm đáp.
Bốn công tử nhà giàu kia đều là đô vô dụng, còn nhận một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết để làm gì chứ?
Nhìn thấy Diệp Lâm kiêu ngạo và thô lỗ như vậy, Đường Y Y càng thêm khinh thường.
“Bạn trai của tôi tài giỏi như vậy còn chưa nói thì thôi, cho dù có thu đõ đệ cũng không đến lượt anh! Đừng có mà tự mình đa tình như vậy!”
Nói xong, Đường Y Y càng quyết tâm lát nữa sẽ đá người đàn ông vô danh này xuống xe, kẻo anh lại lợi dụng bạn thân của cô.
Két!
Đúng lúc này, Hàn Mộc Xuân đang lái xe đột nhiên dừng xe trước một khách sạn.
“Đi tiếp chúng ta sẽ tiến vào đường núi, hãy dùng bữa ở đây trước đã.”
Thế là cả nhóm xuống xe và đi vào khách sạn. Nhưng vừa bước vào cửa đã bị mấy thanh niên mặc áo đạo giáo chặn lại.
“Hôm nay nơi này đã được Hoa Sơn của chúng tôi bao trọn rồi, không mở cửa kinh doanh, những người không liên quan xin hãy nhanh chóng rời đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.