Chương 472: Tôi biết cậu sẽ thắng mà
Phúc Vương
19/03/2024
“Cái này, cái này, cái này... Điên thật rồi!”
Trương Văn Viễn hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, đột nhiên hít vào một hơi lạnh.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng ông Đoan Mộc, người mà ông ta dựa vào lại bị đối thủ hạ gục chỉ bằng một chiêu!
Tên nhóc họ Diệp này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Quái vật sao?
“Long quyền! Thì ra đây mới chính là Long Quyền!”
Hoàng Tiềm đột nhiên phản ứng lại, không khỏi sững sờ.
Sức mạnh này... Ngay cả long quyền mà lão Long Vương thi triển cũng không có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Thấy Long Vương đã tu luyện Long Quyền đến mức khó lường như vậy, Hoàng Tiềm càng thêm kính trọng anh hơn.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hoàng Tiềm, Diệp Lâm đã sắp ngang hàng với lão Long Vương rồi.
“Sư phụ... Tuyệt vời quái!” Hoa Quốc Đống lau mồ hôi trên trán.
Cái lạnh vừa bao trùm cơ thể đã hoàn toàn bị xóa bỏ, như thể mùa hè vừa đến, ngay lập tức bị bao vây bởi cái nóng.
Trước đây, Hoa Quốc Đống chỉ nhìn thấy y thuật vô song của Diệp Lâm qua việc cứu người chết, nối xương.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy võ công của Diệp Lâm cũng đáng ngạc nhiên và đáng sợ không kém.
Hoa Quốc Đống cảm thấy may mắn vì đây là sư phụ chứ không phải kẻ thù của mình.
Nếu trở thành kẻ thù của sư phụ thì lúc này sẽ tuyệt vọng biết bao! Giống như nhà họ Trương trước mặt họ vậy.
“Cậu Diệp tuyệt quái”
“Tôi biết cậu sẽ thắng mà, cậu Diệp!”
Lúc này, Hoàng Tam Gia lại lăn người như một con quay, đến bên cạnh Diệp Lâm.
“Cậu Diệp, hãy nghe tôi giải thích đã. Vừa rồi, tôi đến bên cạnh nhà họ Trương để ngăn chặn việc họ âm thầm bản tên hãm hại cậu.”
Ngay cả Diệp Lâm cũng không khỏi bật cười khi chứng kiến khả năng lật lọng của Hoàng Tam Gia.
“Hoàng Tam Gia, ông lại bị Hoàng Bì Tử chiếm hữu rồi sao? Tôi nhớ rõ lần đầu tiên gặp ông, không phải rất cứng rắn sao?”
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cười toe toét: “Cậu Diệp thật sáng suốt, đúng là không thể giấu cậu điều gì! Lão Hoàng Tam Gia này quá ngu ngốc, tôi đã cho nhân cách của ông ta ngủ rồi. Giờ đây, cơ thể này là do Hoàng Bì đại tiên tôi kiểm soát.”
“Đương nhiên rồi, hì hì, cũng là để tôi có thể tiếp tục giúp sức cho cậu, cậu Diệp!”
Diệp Lâm không thèm để ý tới lời nịnh nọt của người Hoàng Bì Tử. Sau đó, anh tiếp tục đi về phía Đoan Mộc Kỳ và Trương Văn Viễn.
“Tôi đã nói là ông nên về quê dưỡng lão rồi mà ông nhất quyết không nghe, giờ phải nhận kết cục như thế này đây!”
Diệp Lâm nhìn tình trạng thê thảm của Đoan Mộc Kỳ, khế lắc đầu. “Hừ! Tôi thua... Tôi thừa nhận! Muốn chém muốn giết thì cứ làm đi!”
Dù bị thương nặng nhưng Đoan Mộc Kỳ vẫn cứng rắn nói, dáng vẻ coi thường cái chết.
“Giết ông?” Diệp Lâm cười nhạo: “Giết ông dễ như giết lợn! Tôi không vội!”
, Diệp Lâm chuyển ánh mắt về phía Trương Văn Viễn đang trốn ở bên cạnh: “Bây giờ, đến lượt ông!”
Trương Văn Viễn hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, đột nhiên hít vào một hơi lạnh.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng ông Đoan Mộc, người mà ông ta dựa vào lại bị đối thủ hạ gục chỉ bằng một chiêu!
Tên nhóc họ Diệp này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Quái vật sao?
“Long quyền! Thì ra đây mới chính là Long Quyền!”
Hoàng Tiềm đột nhiên phản ứng lại, không khỏi sững sờ.
Sức mạnh này... Ngay cả long quyền mà lão Long Vương thi triển cũng không có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Thấy Long Vương đã tu luyện Long Quyền đến mức khó lường như vậy, Hoàng Tiềm càng thêm kính trọng anh hơn.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hoàng Tiềm, Diệp Lâm đã sắp ngang hàng với lão Long Vương rồi.
“Sư phụ... Tuyệt vời quái!” Hoa Quốc Đống lau mồ hôi trên trán.
Cái lạnh vừa bao trùm cơ thể đã hoàn toàn bị xóa bỏ, như thể mùa hè vừa đến, ngay lập tức bị bao vây bởi cái nóng.
Trước đây, Hoa Quốc Đống chỉ nhìn thấy y thuật vô song của Diệp Lâm qua việc cứu người chết, nối xương.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy võ công của Diệp Lâm cũng đáng ngạc nhiên và đáng sợ không kém.
Hoa Quốc Đống cảm thấy may mắn vì đây là sư phụ chứ không phải kẻ thù của mình.
Nếu trở thành kẻ thù của sư phụ thì lúc này sẽ tuyệt vọng biết bao! Giống như nhà họ Trương trước mặt họ vậy.
“Cậu Diệp tuyệt quái”
“Tôi biết cậu sẽ thắng mà, cậu Diệp!”
Lúc này, Hoàng Tam Gia lại lăn người như một con quay, đến bên cạnh Diệp Lâm.
“Cậu Diệp, hãy nghe tôi giải thích đã. Vừa rồi, tôi đến bên cạnh nhà họ Trương để ngăn chặn việc họ âm thầm bản tên hãm hại cậu.”
Ngay cả Diệp Lâm cũng không khỏi bật cười khi chứng kiến khả năng lật lọng của Hoàng Tam Gia.
“Hoàng Tam Gia, ông lại bị Hoàng Bì Tử chiếm hữu rồi sao? Tôi nhớ rõ lần đầu tiên gặp ông, không phải rất cứng rắn sao?”
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cười toe toét: “Cậu Diệp thật sáng suốt, đúng là không thể giấu cậu điều gì! Lão Hoàng Tam Gia này quá ngu ngốc, tôi đã cho nhân cách của ông ta ngủ rồi. Giờ đây, cơ thể này là do Hoàng Bì đại tiên tôi kiểm soát.”
“Đương nhiên rồi, hì hì, cũng là để tôi có thể tiếp tục giúp sức cho cậu, cậu Diệp!”
Diệp Lâm không thèm để ý tới lời nịnh nọt của người Hoàng Bì Tử. Sau đó, anh tiếp tục đi về phía Đoan Mộc Kỳ và Trương Văn Viễn.
“Tôi đã nói là ông nên về quê dưỡng lão rồi mà ông nhất quyết không nghe, giờ phải nhận kết cục như thế này đây!”
Diệp Lâm nhìn tình trạng thê thảm của Đoan Mộc Kỳ, khế lắc đầu. “Hừ! Tôi thua... Tôi thừa nhận! Muốn chém muốn giết thì cứ làm đi!”
Dù bị thương nặng nhưng Đoan Mộc Kỳ vẫn cứng rắn nói, dáng vẻ coi thường cái chết.
“Giết ông?” Diệp Lâm cười nhạo: “Giết ông dễ như giết lợn! Tôi không vội!”
, Diệp Lâm chuyển ánh mắt về phía Trương Văn Viễn đang trốn ở bên cạnh: “Bây giờ, đến lượt ông!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.