Chương 792: Tôi đầu hàng
Phúc Vương
01/04/2024
Giết tất cả mọi người trên chiến trường, trở thành người thẳng cuối cùng!
Tiêu diệt sạch sẽ quân địch, chính là Trận Tiêu Diệt!
Lúc Tôn Kính Phàm đang trong cơn chấn động, binh lực phe anh ta đã lặng lẽ giảm xuống còn 7000.
Quân của anh ta đã bị đối phương tiêu diệt thêm 1000 nữa từ lúc nào rồi.
“Không..” Tôn Kính Phàm lắc đầu, cắn răng kiên trì “Tôi tuyệt đối sẽ không để anh được như ý!”
Sau đó, Tôn Kính Phàm vung cờ lệnh lên, kịp thời gọi đội ngũ thứ ba... chính là đội ngũ hơn 3000 binh đoạt căn cứ đối phương nhanh chóng trở về cứu viện và hợp binh.
“Tôi sẽ không làm anh được như ý! Tôi vẫn còn cơ lật bàn!”
Có điều, Diệp Lâm sẽ cho anh ta cơ hội lật bàn hay sao?
Không đợi đội ngũ thứ ba trở về chỉ viện, Diệp Lâm lại thay đối phương hướng tấn công lần nữa
“Đốc sức tấn công lên núi, đoạt lấy ngọn núi!”
9000 quân mới vừa áp chế một đội ngũ ở dưới chân núi xong. Ngay sau đó, 9000 quân lại tấn công ngược hướng lên núi.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, dựa vào ưu thế vẽ số lượng, quân của Diệp Lâm đã tiêu diệt sạch sẽ đội ngũ trên núi.
Lúc đội ngũ thứ ba chạy tới chỉ viện, trong tay Tôn Kính Phàm chỉ còn 6000 binh có thể điều động.
Nhưng mà vì chạy qua chạy lại vất vả, người kiệt sức, ngựa hết hơi, toàn thân mỏi mệt, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu.
“Giết”
Diệp Lâm ra một mệnh lệnh cuối cùng.
“Toàn quân xuất chiến!”
“Vọt xuống núi đi!”
Sau khi đoạt được cứ điểm trên núi, Diệp Lâm cho quân nghỉ ngơi một lát.
Sau đó, thừa dịp đối phương bôn ba mệt mỏi cả đường, cộng thêm ưu thế địa lợi nhìn từ trên cao xuống, Diệp Lâm lại chỉ huy đại quân tiếp tục lao xuống.
Giống như là thần binh trời giáng giết sạch tất cả.
“Đừng!!!!”
Tôn Kính Phàm nhìn thế cục thua thê thảm bên ta, cả người lung lay suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Tuy rằng chỉ là một trận chiến mô phỏng, nhưng mà thực tế ảo hình chiếu lại cực kì chân thật mà bày ra máu tươi và chém giết trên chiến trường.
Tôn Kính Phàm đắm chìm rất sâu, cảm giác như là binh dưới tay mình sắp bị giết sạch sẽ, có chút không thể tiếp thu nổi.
Lúc binh bên ta thua không đường đỡ, chỉ còn hơn 4000 người.
Tôn Kính Phàm khó khăn mà lên tiếng: “Tôi đầu hàng... đừng đánh nữa..”
Anh ta vốn tưởng rằng mình đầu hàng là cuộc chiến có thể dừng lại...
Nào ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng đáp: “Anh là tám kỵ Ung Châu cơ đấy!”
“Chẳng lẽ anh đã quên mất luật thép của quân Ung Châu là không chấp nhận đầu hàng hay sao?”
Cái gì?
Nghe vậy, Tôn Kính Phàm như là bị đánh tỉnh, trợn mắt há mồm, hô hấp đồn dập.
Diệp Lâm tiếp tục lạnh lùng ra lệnh: “Giết sạch quân địch, không chừa một tên, mặc kệ tội danh!”
Giết!!
Phía trên chiến trường, tiếng chém giết vang tận trời.
Tuy rằng trận chiến mô phỏng chỉ là ảo giác, nhưng mà đám người đứng xem như lạc vào trong cảnh, ai nấy đều rất sợ hãi.
Toàn bộ giáo trường dường như trở thành địa ngục.
Diệp Lâm vẫn đứng yên ở đó, không chút cảm xúc, cũng không định dừng tay.
Bởi vì Diệp Lâm từng nghe vị sư phụ thứ tư dạy răng bản chất của chiến tranh là giết người.
Nhân từ với kẻ thủ là tàn nhẫn với người một nhà, đồng thời để lại mầm tai họa là kẻ địch có thể phản công bất cứ lúc nào.
Chỉ có giết sạch sẽ kẻ địch, giết tới mức kẻ địch sợ hãi, thì mới có thể thật sự kết thúc chiến tranh đổi lấy hoà bình.
Tuy rằng làm như vậy có vẻ trái với ý trời, nhưng người làm chiến thần, trách nhiệm là vì cả thiên hạ.
Vậy nên luật thép của quân Ung Châu là: Không gọi đầu hàng, không tha tù binh, giết sạch kẻ địch!
Khoảng hơn mười phút sau, một tên binh lính cuối cùng của Tôn Kính Phàm bị giết, trận chiến giết chóc cuối cùng cũng kết thúc.
“Phụt..” Tôn Kính Phàm không thể tiếp thu nổi chiến thuật sai lầm của mình, dẫn đến hi sinh rất nhiều tướng sĩ và kết quả thua thê thảm trước mắt, cơn giận trào dâng, phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu diệt sạch sẽ quân địch, chính là Trận Tiêu Diệt!
Lúc Tôn Kính Phàm đang trong cơn chấn động, binh lực phe anh ta đã lặng lẽ giảm xuống còn 7000.
Quân của anh ta đã bị đối phương tiêu diệt thêm 1000 nữa từ lúc nào rồi.
“Không..” Tôn Kính Phàm lắc đầu, cắn răng kiên trì “Tôi tuyệt đối sẽ không để anh được như ý!”
Sau đó, Tôn Kính Phàm vung cờ lệnh lên, kịp thời gọi đội ngũ thứ ba... chính là đội ngũ hơn 3000 binh đoạt căn cứ đối phương nhanh chóng trở về cứu viện và hợp binh.
“Tôi sẽ không làm anh được như ý! Tôi vẫn còn cơ lật bàn!”
Có điều, Diệp Lâm sẽ cho anh ta cơ hội lật bàn hay sao?
Không đợi đội ngũ thứ ba trở về chỉ viện, Diệp Lâm lại thay đối phương hướng tấn công lần nữa
“Đốc sức tấn công lên núi, đoạt lấy ngọn núi!”
9000 quân mới vừa áp chế một đội ngũ ở dưới chân núi xong. Ngay sau đó, 9000 quân lại tấn công ngược hướng lên núi.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, dựa vào ưu thế vẽ số lượng, quân của Diệp Lâm đã tiêu diệt sạch sẽ đội ngũ trên núi.
Lúc đội ngũ thứ ba chạy tới chỉ viện, trong tay Tôn Kính Phàm chỉ còn 6000 binh có thể điều động.
Nhưng mà vì chạy qua chạy lại vất vả, người kiệt sức, ngựa hết hơi, toàn thân mỏi mệt, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu.
“Giết”
Diệp Lâm ra một mệnh lệnh cuối cùng.
“Toàn quân xuất chiến!”
“Vọt xuống núi đi!”
Sau khi đoạt được cứ điểm trên núi, Diệp Lâm cho quân nghỉ ngơi một lát.
Sau đó, thừa dịp đối phương bôn ba mệt mỏi cả đường, cộng thêm ưu thế địa lợi nhìn từ trên cao xuống, Diệp Lâm lại chỉ huy đại quân tiếp tục lao xuống.
Giống như là thần binh trời giáng giết sạch tất cả.
“Đừng!!!!”
Tôn Kính Phàm nhìn thế cục thua thê thảm bên ta, cả người lung lay suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Tuy rằng chỉ là một trận chiến mô phỏng, nhưng mà thực tế ảo hình chiếu lại cực kì chân thật mà bày ra máu tươi và chém giết trên chiến trường.
Tôn Kính Phàm đắm chìm rất sâu, cảm giác như là binh dưới tay mình sắp bị giết sạch sẽ, có chút không thể tiếp thu nổi.
Lúc binh bên ta thua không đường đỡ, chỉ còn hơn 4000 người.
Tôn Kính Phàm khó khăn mà lên tiếng: “Tôi đầu hàng... đừng đánh nữa..”
Anh ta vốn tưởng rằng mình đầu hàng là cuộc chiến có thể dừng lại...
Nào ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng đáp: “Anh là tám kỵ Ung Châu cơ đấy!”
“Chẳng lẽ anh đã quên mất luật thép của quân Ung Châu là không chấp nhận đầu hàng hay sao?”
Cái gì?
Nghe vậy, Tôn Kính Phàm như là bị đánh tỉnh, trợn mắt há mồm, hô hấp đồn dập.
Diệp Lâm tiếp tục lạnh lùng ra lệnh: “Giết sạch quân địch, không chừa một tên, mặc kệ tội danh!”
Giết!!
Phía trên chiến trường, tiếng chém giết vang tận trời.
Tuy rằng trận chiến mô phỏng chỉ là ảo giác, nhưng mà đám người đứng xem như lạc vào trong cảnh, ai nấy đều rất sợ hãi.
Toàn bộ giáo trường dường như trở thành địa ngục.
Diệp Lâm vẫn đứng yên ở đó, không chút cảm xúc, cũng không định dừng tay.
Bởi vì Diệp Lâm từng nghe vị sư phụ thứ tư dạy răng bản chất của chiến tranh là giết người.
Nhân từ với kẻ thủ là tàn nhẫn với người một nhà, đồng thời để lại mầm tai họa là kẻ địch có thể phản công bất cứ lúc nào.
Chỉ có giết sạch sẽ kẻ địch, giết tới mức kẻ địch sợ hãi, thì mới có thể thật sự kết thúc chiến tranh đổi lấy hoà bình.
Tuy rằng làm như vậy có vẻ trái với ý trời, nhưng người làm chiến thần, trách nhiệm là vì cả thiên hạ.
Vậy nên luật thép của quân Ung Châu là: Không gọi đầu hàng, không tha tù binh, giết sạch kẻ địch!
Khoảng hơn mười phút sau, một tên binh lính cuối cùng của Tôn Kính Phàm bị giết, trận chiến giết chóc cuối cùng cũng kết thúc.
“Phụt..” Tôn Kính Phàm không thể tiếp thu nổi chiến thuật sai lầm của mình, dẫn đến hi sinh rất nhiều tướng sĩ và kết quả thua thê thảm trước mắt, cơn giận trào dâng, phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.