Chương 431: Tôi hành nghề y
Phúc Vương
16/03/2024
Cái gì? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường đều chấn động.
Hoa Quốc Đống vì nóng lòng muốn cứu cha mình nên đã vội vàng nói trước khi bác sĩ bệnh viện Trung Ương rời đi.
Điều này ngay lập tức làm dấy lên sự bất mãn của bác sĩ bệnh viện Trung Ương.
“Hoa thiếu gia, cậu đừng nên tin tên lang băm kia.” Bác sĩ bệnh viện Trung Ương khinh thường hừ mội g: “Không cần thăm khám mà dám cam đoan có thể chữa khỏi mọi bệnh tật thì chỉ có lừa đảo thôi!”
“Tôi hành nghề y mấy chục năm, đặc biệt là lĩnh vực ngoại khoa, cũng đã đạt được một số thành tựu. Người khác gọi tôi là bậc thầy phẫu thuật, tôi thực sự không dám nhận, nhưng tôi cũng không phải là lang băm, sao có thể so sánh được!”
“Tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị vết thương cho cha cậu rồi, tôi tin chắc trên đời không ai có thể chữa trị cho ông ấy triệt để và hoàn hảo hơn tôi.”
“Nếu để cho Tây y chữa trị, rất có thể cánh tay của cha cậu sẽ phải cắt bỏ!” Theo bác sĩ bệnh viện Trung Ương thấy, việc ông ta có thể cứu được cánh tay này và giúp nó vẫn sử dụng được hàng ngày đã là một điều kỳ diệu rồi, bất cứ ai
cũng sẽ khóc lóc cảm kích.
Tuy nhiên, Hoa Quân Dương là một võ giả, không thể chấp nhận được việc không thể sử dụng võ công.
Mọi người xung quanh thấy Hoa Quốc Đống lỡ lời, khiến bác sĩ bệnh viện Trung Ương không vui thì vội vàng lên tiếng nói đỡ.
“Hoa thiếu gia còn trẻ, dễ bị người khác lừa gạt.”
“Bác sĩ Trần là bàn tay vàng của quốc gia, danh tiếng nổi như cồn, đương nhiên không ai có thể sánh được rồi.”
“Nếu biết bác sĩ Trần của bệnh viện Trung Ương ở đây, chắc tên lang băm đó sẽ không dám giở trò đâu.”
“Đúng vậy, cho dù có mời cậu ta đến thì cậu ta cũng không dám đến, tránh bị vạch trần, ha ha...”
Thấy mọi người xung quanh thi nhau nịnh nọt bác sĩ bệnh viện Trung Ương, coi sư phụ của mình chẳng ra gì.
Điều này khiến Hứa Quốc Đống rất tức giận.
Hoa Quốc Đống thầm nghĩ, những người này làm sao có thể biết sư phụ của mình tài giỏi đến mức nào cơ chứu?
Chỉ cần một đơn thuốc của sư phụ cũng có thể khiến giám đốc bệnh viện Trung Ương thèm muốn, thậm chí có thể phải trả giá cao ngất ngưởng để mua được.
Cho dù là thần phẫu thuật của bệnh viện Trung Ương cũng chưa chắc đã được đối xử như vậy.
“Quốc Đống, mau xin lỗi bác sĩ Trần đi.” Lúc này, ngay cả Hoa Quân Dương cũng nhanh chóng ngăn cản con trai mình: “Những người con biết sao có thể so sánh với các danh y của bệnh viện Trung Ương được?”
Cánh tay của Hoa Quân Dương có thể bình phục hoàn toàn hay không còn tùy thuộc vào hội chẩn của bệnh viện Trung Ương.
Thấy con trai mình lỡ lời, chọc giận bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, Hoa Quân Dương đành phải lên tiếng khiển trách.
Hoa Quốc Đống vì nóng lòng muốn cứu cha mình nên đã vội vàng nói trước khi bác sĩ bệnh viện Trung Ương rời đi.
Điều này ngay lập tức làm dấy lên sự bất mãn của bác sĩ bệnh viện Trung Ương.
“Hoa thiếu gia, cậu đừng nên tin tên lang băm kia.” Bác sĩ bệnh viện Trung Ương khinh thường hừ mội g: “Không cần thăm khám mà dám cam đoan có thể chữa khỏi mọi bệnh tật thì chỉ có lừa đảo thôi!”
“Tôi hành nghề y mấy chục năm, đặc biệt là lĩnh vực ngoại khoa, cũng đã đạt được một số thành tựu. Người khác gọi tôi là bậc thầy phẫu thuật, tôi thực sự không dám nhận, nhưng tôi cũng không phải là lang băm, sao có thể so sánh được!”
“Tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị vết thương cho cha cậu rồi, tôi tin chắc trên đời không ai có thể chữa trị cho ông ấy triệt để và hoàn hảo hơn tôi.”
“Nếu để cho Tây y chữa trị, rất có thể cánh tay của cha cậu sẽ phải cắt bỏ!” Theo bác sĩ bệnh viện Trung Ương thấy, việc ông ta có thể cứu được cánh tay này và giúp nó vẫn sử dụng được hàng ngày đã là một điều kỳ diệu rồi, bất cứ ai
cũng sẽ khóc lóc cảm kích.
Tuy nhiên, Hoa Quân Dương là một võ giả, không thể chấp nhận được việc không thể sử dụng võ công.
Mọi người xung quanh thấy Hoa Quốc Đống lỡ lời, khiến bác sĩ bệnh viện Trung Ương không vui thì vội vàng lên tiếng nói đỡ.
“Hoa thiếu gia còn trẻ, dễ bị người khác lừa gạt.”
“Bác sĩ Trần là bàn tay vàng của quốc gia, danh tiếng nổi như cồn, đương nhiên không ai có thể sánh được rồi.”
“Nếu biết bác sĩ Trần của bệnh viện Trung Ương ở đây, chắc tên lang băm đó sẽ không dám giở trò đâu.”
“Đúng vậy, cho dù có mời cậu ta đến thì cậu ta cũng không dám đến, tránh bị vạch trần, ha ha...”
Thấy mọi người xung quanh thi nhau nịnh nọt bác sĩ bệnh viện Trung Ương, coi sư phụ của mình chẳng ra gì.
Điều này khiến Hứa Quốc Đống rất tức giận.
Hoa Quốc Đống thầm nghĩ, những người này làm sao có thể biết sư phụ của mình tài giỏi đến mức nào cơ chứu?
Chỉ cần một đơn thuốc của sư phụ cũng có thể khiến giám đốc bệnh viện Trung Ương thèm muốn, thậm chí có thể phải trả giá cao ngất ngưởng để mua được.
Cho dù là thần phẫu thuật của bệnh viện Trung Ương cũng chưa chắc đã được đối xử như vậy.
“Quốc Đống, mau xin lỗi bác sĩ Trần đi.” Lúc này, ngay cả Hoa Quân Dương cũng nhanh chóng ngăn cản con trai mình: “Những người con biết sao có thể so sánh với các danh y của bệnh viện Trung Ương được?”
Cánh tay của Hoa Quân Dương có thể bình phục hoàn toàn hay không còn tùy thuộc vào hội chẩn của bệnh viện Trung Ương.
Thấy con trai mình lỡ lời, chọc giận bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, Hoa Quân Dương đành phải lên tiếng khiển trách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.