Chương 392: Tôi phải mang xác của chú tôi vì
Phúc Vương
08/03/2024
Nếu anh ta xuất hiện trong phạm vi lưỡi kiếm của anh, máu của anh ta sẽ văng tung tóe ngay tại chỗ.
“Cẩn thận!”
Tần Tuyết Dung cảm thấy một kiếm trận mạnh mế đang trỗi dậy xung quanh Diệp Lâm.
Anh gần như không cần ra tay, cũng đủ khiến Ninh Vũ Triết đang lao về phía anh như thiêu thân, chết không có chỗ chôn!
Khoảnh khắc Ninh Vũ Triết đến gần, Tân Tuyết Dung cũng ra tay tóm lấy anh ta nhanh như chớp.
“Thả tôi rat” “Tôi phải giết anh ta!”
Ninh Vũ Triết đã không còn bình tĩnh như trước nữa, anh ta giống như một kẻ điên đang gào thét, nhe răng và móng vuốt về phía Diệp Lâm, hai mắt mở to.
“Anh định giết anh ta bằng cái gì?”
Tần Tuyết Dung xoay tay đẩy Ninh Vũ Triết về.
“Kiếm của anh đã gấy rồi!”
“Chú của anh cũng đã bị đánh bại!”
“Chẳng lẽ anh cũng muốn chết sao?”
Bùm!
Ninh Vũ Triết nặng nề đập nát cây cột phía sau.
Cơn đau dữ dội ở lưng khiến anh ta lấy lại được cảm giác. Anh ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chàng trai họ Diệp trước mặt mạnh hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Mà chú của anh ta chết trong tay đối thủ cũng chính bởi vì đánh giá thấp kẻ địch, thậm chí vũ khí cũng bị đối phương đoạt mất.
“Cho dù muốn chết thì anh cũng phải mang thi thể của chú anh về cho nhà họ Ninh đã.”
“Nếu anh chết ở đây, ai sẽ đến nhặt xác của các anh? Chẳng lẽ hai chú cháu các anh định phơi xác ở nơi này sao?”
Lời nói sắc bén của Tần Tuyết Dung giống như một gáo nước lạnh, khiến Ninh Vũ Triết hoàn toàn tỉnh táo.
“Phải... Tôi chưa thể chết được...”
“Tôi phải mang xác của chú tôi vì...”
“Tôi phải thông báo cho nhà họ Ninh mọi chuyện đã xảy ra ở đây...”
Ninh Vũ Triết tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lâm, gần lên từng chữ: “Tôi sẽ quay trở lại!“.
Ninh Vũ Triết thầm lập thời thề, chờ người nhà họ Ninh đánh tới đây, chắc chăn họ sẽ bắt nhà họ Diệp phải chôn theo chú!
Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ninh Vũ Triết chịu đựng nhục nhã, khiêng thi thể của chú mình bước ra ngoài.
Tân Tuyết Dung nhìn thấy vậy, âm thầm lắc đầu, không ngờ nhà họ Ninh lại có kết cục bi thảm như vậy.
Đồng thời, cô ta cũng lo lắng Diệp Lâm sẽ đuổi cùng giết tận nên nói với Diệp Lâm: “Xin anh Diệp hạ thủ lưu tình, để anh ta quay trở lại.”
“Ừm...” Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, anh vốn không để ý đến người này. Điều quan trọng là thanh kiếm kia.
Nếu vừa rồi Ninh Tùng Sơn không phản công, Diệp Lâm cũng sẽ không ra tay giết ông ta.
Sau khi giải quyết xong chuyện với nhà họ Ninh. Diệp Lâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tân Tuyết Dung với ánh mắt nghi ngờ. Cùng là gia tộc cổ võ, cùng bị anh giết một người và lấy đi thanh kiếm.
“Mặc dù tôi không biết vì sao vừa rồi cô lại cố gắng bảo vệ tôi trước mặt nhà họ Ninh...”
Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“Nhưng bây giờ, nhà họ Ninh đã đi, chẳng phải đã đến lúc cô ra tay rồi sao?”
“Cẩn thận!”
Tần Tuyết Dung cảm thấy một kiếm trận mạnh mế đang trỗi dậy xung quanh Diệp Lâm.
Anh gần như không cần ra tay, cũng đủ khiến Ninh Vũ Triết đang lao về phía anh như thiêu thân, chết không có chỗ chôn!
Khoảnh khắc Ninh Vũ Triết đến gần, Tân Tuyết Dung cũng ra tay tóm lấy anh ta nhanh như chớp.
“Thả tôi rat” “Tôi phải giết anh ta!”
Ninh Vũ Triết đã không còn bình tĩnh như trước nữa, anh ta giống như một kẻ điên đang gào thét, nhe răng và móng vuốt về phía Diệp Lâm, hai mắt mở to.
“Anh định giết anh ta bằng cái gì?”
Tần Tuyết Dung xoay tay đẩy Ninh Vũ Triết về.
“Kiếm của anh đã gấy rồi!”
“Chú của anh cũng đã bị đánh bại!”
“Chẳng lẽ anh cũng muốn chết sao?”
Bùm!
Ninh Vũ Triết nặng nề đập nát cây cột phía sau.
Cơn đau dữ dội ở lưng khiến anh ta lấy lại được cảm giác. Anh ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chàng trai họ Diệp trước mặt mạnh hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Mà chú của anh ta chết trong tay đối thủ cũng chính bởi vì đánh giá thấp kẻ địch, thậm chí vũ khí cũng bị đối phương đoạt mất.
“Cho dù muốn chết thì anh cũng phải mang thi thể của chú anh về cho nhà họ Ninh đã.”
“Nếu anh chết ở đây, ai sẽ đến nhặt xác của các anh? Chẳng lẽ hai chú cháu các anh định phơi xác ở nơi này sao?”
Lời nói sắc bén của Tần Tuyết Dung giống như một gáo nước lạnh, khiến Ninh Vũ Triết hoàn toàn tỉnh táo.
“Phải... Tôi chưa thể chết được...”
“Tôi phải mang xác của chú tôi vì...”
“Tôi phải thông báo cho nhà họ Ninh mọi chuyện đã xảy ra ở đây...”
Ninh Vũ Triết tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lâm, gần lên từng chữ: “Tôi sẽ quay trở lại!“.
Ninh Vũ Triết thầm lập thời thề, chờ người nhà họ Ninh đánh tới đây, chắc chăn họ sẽ bắt nhà họ Diệp phải chôn theo chú!
Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ninh Vũ Triết chịu đựng nhục nhã, khiêng thi thể của chú mình bước ra ngoài.
Tân Tuyết Dung nhìn thấy vậy, âm thầm lắc đầu, không ngờ nhà họ Ninh lại có kết cục bi thảm như vậy.
Đồng thời, cô ta cũng lo lắng Diệp Lâm sẽ đuổi cùng giết tận nên nói với Diệp Lâm: “Xin anh Diệp hạ thủ lưu tình, để anh ta quay trở lại.”
“Ừm...” Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, anh vốn không để ý đến người này. Điều quan trọng là thanh kiếm kia.
Nếu vừa rồi Ninh Tùng Sơn không phản công, Diệp Lâm cũng sẽ không ra tay giết ông ta.
Sau khi giải quyết xong chuyện với nhà họ Ninh. Diệp Lâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tân Tuyết Dung với ánh mắt nghi ngờ. Cùng là gia tộc cổ võ, cùng bị anh giết một người và lấy đi thanh kiếm.
“Mặc dù tôi không biết vì sao vừa rồi cô lại cố gắng bảo vệ tôi trước mặt nhà họ Ninh...”
Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“Nhưng bây giờ, nhà họ Ninh đã đi, chẳng phải đã đến lúc cô ra tay rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.