Chương 923: Tôi tới chậm một bước rồi
Phúc Vương
07/05/2024
Sau đó, Huyết Điêu bay lên trên không trung, lượn ba vòng quanh ngọn núi giết chết đám cổ võ giả.
Tiếp theo, nó rơi thẳng xuống dưới, đâm vào một vách núi
Ầm!
Một tiếng va chạm to lớn vang lên.
Huyết Điêu tự mình đâm lên vách núi để tự sát.
“Trời ạ....”
Chuyện xảy ra rất đột nhiên, cho nên không ai ngờ. được.
Cho dù là Diệp Lâm muốn ra tay cứu cũng không cứu kịp nữa rồi.
“Ây da... Không ngờ Huyết Điêu lại có khí phách như vậy!”
“Rõ ràng đã thả nó đi rồi, sao còn lựa chọn tự sát cơ chứ?”
“Có lẽ là người ở đây chết hết rồi, nó cũng không muốn sống một mình?”
Đám người Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối với cái chết của Huyết Điêu.
“Ha ha..” Hiện trường chỉ có chim La Sát là cực kì vui vẻ: “Lần này nó rất tự giác, không cần tôi phải ra tay giết nữa”
Chim La Sát bay nhanh qua, một ngụm nuốt chững thân hình khổng lồ của Huyết Điêu.
“Hừm.. rất ngon... cạc cạc...”
Sau khi nuốt trôi Huyết Điêu được một lát, chim La Sát đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh. Nó nhìn xuống cánh chim mình, đã biến thành màu trắng từ bao giờ rồi.
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao tôi lại đổi màu?”
Chim La Sát đã từng như đám mây đen, lúc này có phân nửa thân thể trở thành màu trắng tuyết.
“Không ngờ ăn con chim ngốc kia cũng có tác dụng phụ nữa! Biến thành màu giống nó?”
Có thay đổi, lại không thay đổi nhiều.
Chim La Sát của hiện giờ một nửa đen một nửa trắng.
Ngoài ra nó còn có được năng lực phun khí hàn của Huyết Điêu.
Đến tận đây, cổ võ núi Trường Bạch, ngoài đỉnh Bất Lão may mắn sống sót vì đã bỏ chạy ra thì cả sáu đỉnh còn lại đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cổ võ núi Trường Bạch, một trong ba núi, cứ vậy mà trở thành lịch sử.
Lúc đám người Diệp Lâm định đi xuống núi, có một bóng người lướt nhanh như tia chớp đến gần.
Đám người Hoa Quốc Đống giật nảy mình.
“Lại có người nữa hả?”
“Ai vậy? Ăn mặc kì lạ quá vậy?
“Trông như là người Cao Câu Ly?”
Trong lúc mọi người tò mò, người đàn ông đó đã gần bọn họ rồi.
Khi thấy cả sườn núi tràn đây xương cốt, ông ta bùi ngùi thở dài.
“Haizz... Tôi tới chậm một bước rồi”
Diệp Lâm nhìn kỹ ông ta.
Đó là một người đàn ông trung niên ba mươi bốn tuổi mặc trang phục dân tộc.
Vừa nhìn là biết ông ta không phải người trong nước, lời nói thốt ra đều là tiếng nước ngoài
Có điều, Diệp Lâm mơ hồ nghe hiểu câu nói cuối cùng của ông ta.
“Tôi sẽ báo thù cho các người, seumnida!”
Tiếp theo, nó rơi thẳng xuống dưới, đâm vào một vách núi
Ầm!
Một tiếng va chạm to lớn vang lên.
Huyết Điêu tự mình đâm lên vách núi để tự sát.
“Trời ạ....”
Chuyện xảy ra rất đột nhiên, cho nên không ai ngờ. được.
Cho dù là Diệp Lâm muốn ra tay cứu cũng không cứu kịp nữa rồi.
“Ây da... Không ngờ Huyết Điêu lại có khí phách như vậy!”
“Rõ ràng đã thả nó đi rồi, sao còn lựa chọn tự sát cơ chứ?”
“Có lẽ là người ở đây chết hết rồi, nó cũng không muốn sống một mình?”
Đám người Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối với cái chết của Huyết Điêu.
“Ha ha..” Hiện trường chỉ có chim La Sát là cực kì vui vẻ: “Lần này nó rất tự giác, không cần tôi phải ra tay giết nữa”
Chim La Sát bay nhanh qua, một ngụm nuốt chững thân hình khổng lồ của Huyết Điêu.
“Hừm.. rất ngon... cạc cạc...”
Sau khi nuốt trôi Huyết Điêu được một lát, chim La Sát đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh. Nó nhìn xuống cánh chim mình, đã biến thành màu trắng từ bao giờ rồi.
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao tôi lại đổi màu?”
Chim La Sát đã từng như đám mây đen, lúc này có phân nửa thân thể trở thành màu trắng tuyết.
“Không ngờ ăn con chim ngốc kia cũng có tác dụng phụ nữa! Biến thành màu giống nó?”
Có thay đổi, lại không thay đổi nhiều.
Chim La Sát của hiện giờ một nửa đen một nửa trắng.
Ngoài ra nó còn có được năng lực phun khí hàn của Huyết Điêu.
Đến tận đây, cổ võ núi Trường Bạch, ngoài đỉnh Bất Lão may mắn sống sót vì đã bỏ chạy ra thì cả sáu đỉnh còn lại đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cổ võ núi Trường Bạch, một trong ba núi, cứ vậy mà trở thành lịch sử.
Lúc đám người Diệp Lâm định đi xuống núi, có một bóng người lướt nhanh như tia chớp đến gần.
Đám người Hoa Quốc Đống giật nảy mình.
“Lại có người nữa hả?”
“Ai vậy? Ăn mặc kì lạ quá vậy?
“Trông như là người Cao Câu Ly?”
Trong lúc mọi người tò mò, người đàn ông đó đã gần bọn họ rồi.
Khi thấy cả sườn núi tràn đây xương cốt, ông ta bùi ngùi thở dài.
“Haizz... Tôi tới chậm một bước rồi”
Diệp Lâm nhìn kỹ ông ta.
Đó là một người đàn ông trung niên ba mươi bốn tuổi mặc trang phục dân tộc.
Vừa nhìn là biết ông ta không phải người trong nước, lời nói thốt ra đều là tiếng nước ngoài
Có điều, Diệp Lâm mơ hồ nghe hiểu câu nói cuối cùng của ông ta.
“Tôi sẽ báo thù cho các người, seumnida!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.