Chương 619: Tốt lắm!
Phúc Vương
21/03/2024
Hai đóa hoa nở, mỗi bên một đóa.
Lúc người nhà họ Hứa trên đỉnh Ưng Chủy không sốt ruột với việc đi gây chuyện với Diệp Lâm, ngược lại chuẩn bị không làm gì cả, chỉ đợi trai cò đánh nhau, ngư ông thu lợi...
Thì bên kia, Diệp Lâm đã nghỉ ngơi một đêm tại nhà họ Trương.
Sáng hôm sau, đám người Hoa Quốc Đống đi tham quan xưởng sản xuất dược phẩm nhà họ Trương.
Người phụ trách là ông Miêu và gia chủ nhà họ Bạch đi gặp Diệp Lâm, dẫn Diệp Lâm đi tham quan xưởng thuốc. Bọn họ đã và đang làm theo yêu cầu của Diệp Lâm, trong vòng một tháng cải tạo xong năm xưởng sản xuất và sáu mươi lăm dây chuyền sản xuất.
Khi bắt đầu, bọn họ sẽ dốc sức sản xuất Hỗn Nguyên Đan, tranh thủ mỗi năm sản xuất hơn một trăm triệu viên.
“Tốt lắm!” Suốt cả đường đi, Diệp Lâm khá là hài lòng.
Quả nhiên, giao cho người chuyên nghiệp đi làm chuyện chuyên nghiệp sẽ ra được hiệu suất khiến người ta yên tâm.
Sau đó, Diệp Lâm chỉ cả một khu sản xuất đan dược, nói với Hoa Quốc Đống: “Sau này, tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ giao cho anh quản lý!”
Hoa Quốc Đống kích động nói: “Tôi nhất định sẽ dốc sức làm tốt!” Không lâu sau đó, Hoàng Tiềm cũng báo lên tin tức tốt.
Anh ta đã thu phục xong thế lực ngầm của Phụng Thiên, tất cả đều chuyển sang dưới trướng Long Môn.
Các thế lực ngầm xung quanh Doanh Châu đều tỏ vẻ đồng ý gia nhập Long Môn và làm việc cho Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì mấy ngày qua, danh tiếng của Diệp Lâm lan truyền nhanh chóng, tên tuổi kẻ mạnh nhất Phụng Thiên có tác dụng mang tính quyết định.
Cái chết của Tọa Sơn Điêu khiến cho các thế lực ngầm như rắn mất đầu. Diệp Lâm vừa vung tay lên liền có vô số người đáp lại.
“Tốt lắm!” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu: “Hoàng Tiềm, sau này anh hãy phụ tá Hoa Quốc Đống, giúp tôi trông coi nơi đây, không được để xảy ra bất cứ sai lầm nào!”
Hoàng Tiềm lập tức bảo đảm: “Vâng, Long Vương cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ dùng mạng sống của mình bảo vệ mọi thứ nơi đây!”
Lúc này, Hoa Quốc Đống có một chuyện bối rối muốn hỏi Diệp Lâm.
“Sư phụ, phải xử lý thế nào về các vấn đề liên quan đến việc để lộ đơn thuốc?”
Rốt cuộc thì mở xưởng sản xuất thuốc và tự mình luyện chế đan dược là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một khi bắt đầu sản xuất bằng dây chuyền sản xuất, tuy rằng sẽ bảo vệ nghiêm ngặt đơn thuốc trong xưởng, nhưng mà người nhiều mắt tạp, khó tránh các vấn đề liên quan về tiết lộ đơn thuốc.
“Anh không cần phải lo lắng.” Diệp Lâm cười nói: “Dù cho đơn thuốc bị truyền ra ngoài, thì người ngoài cũng chỉ có thể trông mèo vẽ hổ, mơ tưởng làm ra được đan dược có hiệu quả giống hệt.”
Nếu không có nắm chắc thì Diệp Lâm cũng không dám lấy đơn thuốc ra sản xuất hàng loạt.
“Giống như cùng một nguyên liệu nấu ăn và thực đơn, đầu bếp và người thường có thể nấu ra cùng một mùi vị không?”
Dứt lời, Diệp Lâm chỉ về khu nhà xưởng, nói tiếp: “Chờ cải tạo xong, tôi sẽ bày một Tụ Linh Trận ở đây, mọi đan dược muốn bán ra đều phải được Tụ Linh Trận thêm vào linh khí mới có dược hiệu liên quan.”
“Nếu không thì nó cũng chỉ là thuốc viên bình thường, không hề có hiệu quả.”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức hiểu ra: “Hóa ra mấu chốt của đan dược chính là Tụ Linh Trận hả?”
“Phải, mà cũng không phải.” Diệp Lâm tiếp tục nói: “Tụ Linh Trận chỉ là một bước quan trọng, chứ không phải một bước mang tính quyết định.”
“Đan dược sản xuất xong sẽ được vận chuyển đi Yến Kinh, để tôi có thể hoàn thành một bước cuối cùng là rót thêm thuốc dẫn.”
Thuốc dẫn trong tay Diệp Lâm mới là một bước mấu chốt, giống như là vẽ mắt cho rồng vậy.
“Sản xuất, tụ linh, thuốc dẫn.” Hoa Quốc Đống hoàn toàn hiểu ra: “Thảo nào
sư phụ không sợ để lộ đơn thuốc, thì ra là không thể thiếu được một bước nào. trong ba bước. Người ngoài nếu chỉ dựa vào đơn thuốc là không thể làm nên gì cả.
Nếu coi đan dược là một người, thì đan dược sản xuất ra từ xưởng dược chỉ là một mô hình, được Tụ Linh Trận tẩm bổ giống như là phủ thêm một lớp da.
Và bước rót thuốc dẫn cuối cùng giống như vẽ mắt cho rồng, để người có được trí tuệ và linh hồn.
Trong cả ba bước, thiếu một bước nào cũng không được.
Diệp Lâm vì năm bước mấu chốt trong tay nên không hề lo lắng để lộ đơn thuốc hoặc là bị bắt chước làm theo.
“Người ngoài không biết Tụ Linh Trận hả?” Hoàng Tiềm tò mò hỏi.
“Trong cả thiên hạ, chỉ có người của Dược Vương Cốc mới làm ra được Tụ Linh Trận tương tự.” Diệp Lâm nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Sau khi tham quan nơi sản xuất xong, đám người Diệp Lâm lại về tới nhà họ Trương.
Diệp Lâm đi gặp đại xà một lần, sau đó giao nó cho Liễu Như Yên, để nó tu luyện trên núi Trường Bạch.
Sau khi cắn nuốt long mã, đại xà đã có tướng hóa rồng.
Vậy nên nó rất tin tưởng phục tùng Diệp Lâm, đồng ý ở lại trấn thủ Phụng Thiên.
Diệp Lâm để Hoàng Long ở lại, tiếp tục mở rộng phạm vi thế lực Long Môn, bắt đầu từ Phụng Thiên trải rộng khắp toàn bộ Doanh Châu.
Thấy mọi chuyện đã ổn định, Diệp Lâm quyết định lên đường về Yến Kinh.
Đợi một tháng nữa, khi cải tạo xong hết dây chuyền sản xuất sẽ đến kiểm tra lại.
“Diệp tiên sinh, đi thong thả!”
Dưới sự hộ tống của người nhà họ Trương, Diệp Lâm dẫn Hoa Quốc Đống đi máy bay về Yến Kinh.
Hoa Quốc Đống lái xe đưa Diệp Lâm đi công ty rồi chào đi về.
“Tôi về rồi!” Diệp Lâm đi vào văn phòng của Diệp Vi Vi.
“Anh trở lại rồi hả!” Thấy Diệp Lâm, Bạch Vi Vi sốt ruột đứng dậy, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm nhíu mày hỏi: “Trong mấy ngày tôi đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì nữa rồi không?”
Lúc người nhà họ Hứa trên đỉnh Ưng Chủy không sốt ruột với việc đi gây chuyện với Diệp Lâm, ngược lại chuẩn bị không làm gì cả, chỉ đợi trai cò đánh nhau, ngư ông thu lợi...
Thì bên kia, Diệp Lâm đã nghỉ ngơi một đêm tại nhà họ Trương.
Sáng hôm sau, đám người Hoa Quốc Đống đi tham quan xưởng sản xuất dược phẩm nhà họ Trương.
Người phụ trách là ông Miêu và gia chủ nhà họ Bạch đi gặp Diệp Lâm, dẫn Diệp Lâm đi tham quan xưởng thuốc. Bọn họ đã và đang làm theo yêu cầu của Diệp Lâm, trong vòng một tháng cải tạo xong năm xưởng sản xuất và sáu mươi lăm dây chuyền sản xuất.
Khi bắt đầu, bọn họ sẽ dốc sức sản xuất Hỗn Nguyên Đan, tranh thủ mỗi năm sản xuất hơn một trăm triệu viên.
“Tốt lắm!” Suốt cả đường đi, Diệp Lâm khá là hài lòng.
Quả nhiên, giao cho người chuyên nghiệp đi làm chuyện chuyên nghiệp sẽ ra được hiệu suất khiến người ta yên tâm.
Sau đó, Diệp Lâm chỉ cả một khu sản xuất đan dược, nói với Hoa Quốc Đống: “Sau này, tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ giao cho anh quản lý!”
Hoa Quốc Đống kích động nói: “Tôi nhất định sẽ dốc sức làm tốt!” Không lâu sau đó, Hoàng Tiềm cũng báo lên tin tức tốt.
Anh ta đã thu phục xong thế lực ngầm của Phụng Thiên, tất cả đều chuyển sang dưới trướng Long Môn.
Các thế lực ngầm xung quanh Doanh Châu đều tỏ vẻ đồng ý gia nhập Long Môn và làm việc cho Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì mấy ngày qua, danh tiếng của Diệp Lâm lan truyền nhanh chóng, tên tuổi kẻ mạnh nhất Phụng Thiên có tác dụng mang tính quyết định.
Cái chết của Tọa Sơn Điêu khiến cho các thế lực ngầm như rắn mất đầu. Diệp Lâm vừa vung tay lên liền có vô số người đáp lại.
“Tốt lắm!” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu: “Hoàng Tiềm, sau này anh hãy phụ tá Hoa Quốc Đống, giúp tôi trông coi nơi đây, không được để xảy ra bất cứ sai lầm nào!”
Hoàng Tiềm lập tức bảo đảm: “Vâng, Long Vương cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ dùng mạng sống của mình bảo vệ mọi thứ nơi đây!”
Lúc này, Hoa Quốc Đống có một chuyện bối rối muốn hỏi Diệp Lâm.
“Sư phụ, phải xử lý thế nào về các vấn đề liên quan đến việc để lộ đơn thuốc?”
Rốt cuộc thì mở xưởng sản xuất thuốc và tự mình luyện chế đan dược là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một khi bắt đầu sản xuất bằng dây chuyền sản xuất, tuy rằng sẽ bảo vệ nghiêm ngặt đơn thuốc trong xưởng, nhưng mà người nhiều mắt tạp, khó tránh các vấn đề liên quan về tiết lộ đơn thuốc.
“Anh không cần phải lo lắng.” Diệp Lâm cười nói: “Dù cho đơn thuốc bị truyền ra ngoài, thì người ngoài cũng chỉ có thể trông mèo vẽ hổ, mơ tưởng làm ra được đan dược có hiệu quả giống hệt.”
Nếu không có nắm chắc thì Diệp Lâm cũng không dám lấy đơn thuốc ra sản xuất hàng loạt.
“Giống như cùng một nguyên liệu nấu ăn và thực đơn, đầu bếp và người thường có thể nấu ra cùng một mùi vị không?”
Dứt lời, Diệp Lâm chỉ về khu nhà xưởng, nói tiếp: “Chờ cải tạo xong, tôi sẽ bày một Tụ Linh Trận ở đây, mọi đan dược muốn bán ra đều phải được Tụ Linh Trận thêm vào linh khí mới có dược hiệu liên quan.”
“Nếu không thì nó cũng chỉ là thuốc viên bình thường, không hề có hiệu quả.”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức hiểu ra: “Hóa ra mấu chốt của đan dược chính là Tụ Linh Trận hả?”
“Phải, mà cũng không phải.” Diệp Lâm tiếp tục nói: “Tụ Linh Trận chỉ là một bước quan trọng, chứ không phải một bước mang tính quyết định.”
“Đan dược sản xuất xong sẽ được vận chuyển đi Yến Kinh, để tôi có thể hoàn thành một bước cuối cùng là rót thêm thuốc dẫn.”
Thuốc dẫn trong tay Diệp Lâm mới là một bước mấu chốt, giống như là vẽ mắt cho rồng vậy.
“Sản xuất, tụ linh, thuốc dẫn.” Hoa Quốc Đống hoàn toàn hiểu ra: “Thảo nào
sư phụ không sợ để lộ đơn thuốc, thì ra là không thể thiếu được một bước nào. trong ba bước. Người ngoài nếu chỉ dựa vào đơn thuốc là không thể làm nên gì cả.
Nếu coi đan dược là một người, thì đan dược sản xuất ra từ xưởng dược chỉ là một mô hình, được Tụ Linh Trận tẩm bổ giống như là phủ thêm một lớp da.
Và bước rót thuốc dẫn cuối cùng giống như vẽ mắt cho rồng, để người có được trí tuệ và linh hồn.
Trong cả ba bước, thiếu một bước nào cũng không được.
Diệp Lâm vì năm bước mấu chốt trong tay nên không hề lo lắng để lộ đơn thuốc hoặc là bị bắt chước làm theo.
“Người ngoài không biết Tụ Linh Trận hả?” Hoàng Tiềm tò mò hỏi.
“Trong cả thiên hạ, chỉ có người của Dược Vương Cốc mới làm ra được Tụ Linh Trận tương tự.” Diệp Lâm nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Sau khi tham quan nơi sản xuất xong, đám người Diệp Lâm lại về tới nhà họ Trương.
Diệp Lâm đi gặp đại xà một lần, sau đó giao nó cho Liễu Như Yên, để nó tu luyện trên núi Trường Bạch.
Sau khi cắn nuốt long mã, đại xà đã có tướng hóa rồng.
Vậy nên nó rất tin tưởng phục tùng Diệp Lâm, đồng ý ở lại trấn thủ Phụng Thiên.
Diệp Lâm để Hoàng Long ở lại, tiếp tục mở rộng phạm vi thế lực Long Môn, bắt đầu từ Phụng Thiên trải rộng khắp toàn bộ Doanh Châu.
Thấy mọi chuyện đã ổn định, Diệp Lâm quyết định lên đường về Yến Kinh.
Đợi một tháng nữa, khi cải tạo xong hết dây chuyền sản xuất sẽ đến kiểm tra lại.
“Diệp tiên sinh, đi thong thả!”
Dưới sự hộ tống của người nhà họ Trương, Diệp Lâm dẫn Hoa Quốc Đống đi máy bay về Yến Kinh.
Hoa Quốc Đống lái xe đưa Diệp Lâm đi công ty rồi chào đi về.
“Tôi về rồi!” Diệp Lâm đi vào văn phòng của Diệp Vi Vi.
“Anh trở lại rồi hả!” Thấy Diệp Lâm, Bạch Vi Vi sốt ruột đứng dậy, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm nhíu mày hỏi: “Trong mấy ngày tôi đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì nữa rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.