Chương 943: Ttrả hết nợ nần
Phúc Vương
12/05/2024
“Hừ, hai người trẻ tuổi các cậu đúng là có mắt không thấy Thái Sơn!” Ngô Lục Nhất hừ một tiếng, nói: “Đỉnh Bất Lão là cái thá gì! Cao nhân giúp đỡ nhà họ Ngô chúng tôi chính là Diệp đại nhân!”
Người nhà họ Ngô vừa nói chuyện vừa chỉ về phía Diệp Lâm, như là nói với hai anh em nhà họ Trì là đối thủ của các cậu ở bên kia kìa.
Thấy vậy, Diệp Lâm bất đắc đĩ cười cười hiểu rằng nhà họ Ngô muốn cáo mượn oai hùm, đấy mình ra mặt giải quyết vấn đề.
“Nhà họ Ngô các ông thiếu nợ có liên quan gì đến tôi?” Diệp Lâm từ chối thẳng thừng: “Tôi sẽ không ra tay giúp đỡ các ông!”
Cái gì?
Nghe vậy, sáu ông già nhà họ Ngô lập tức luống cuống.
Bọn họ vừa mới lên mặt coi thường hai anh em nhà họ Trị, tất cả là vì có Diệp Lâm ở đây, có thể ra mặt ải quyết mọi vấn đề cho bọn họ.
Kết quả là Diệp Lâm nói sẽ không ra tay?
Lời nói như một thau nước lạnh đổ xuống khiến cho người nhà họ Ngô lạnh thấu tim.
Dáng vẻ sợ hãi khi lên mặt thất bại.
“Ha ha!” Điểu Bạch Mi nghe vậy thì cực kì vui mừng: “Đám già họ Ngộ, lần này đến lượt các ông phải chịu đau khổ rồi, đúng là tự làm bậy không thể sống!”
“Diệp đại nhân, cậu đừng nói đùa!” Lúc này, Ngô Lục Nhất còn đang bị Trì Tương Thiên túm cổ áo. Ông ta sợ hãi đến mức run rẩy cả người, cầu xin liên tục: “Diệp đại nhân cứu mạng! Nhà họ Ngô chúng tôi đã đầu quân cho cậu rồi mà! Cậu không thế thấy chết mà không cứu!”
Diệp Lâm lười xen vào mấy chuyện vặt vãnh nhà họ Ngô, đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Điếu Bạch Mi chỉ muốn đi ngay lập tức, mặc kệ nhà họ Ngô chết hay sống.
“Tiểu Nhạc, sao cháu cũng đi nữa hả?” Ngô Lục Nhị kéo Ngô Nhạc lại: “Bọn ông đang gánh nợ giúp cháu mà?”
Ngô Nhạc nói: “Cháu đưa anh Diệp ra ngoài, nhân tiện đi tìm ông nội về đây trả nợ. Ông nội cả, ông nội hai, ông nội ba... các ông chờ cháu trở lại nha!”
Ngô Lục Nhị nối giận: “Chờ mày trở về thì bọn tao đã chết hết rồi!”
Nếu Diệp Lâm đã quyết định đi, đám người nhà họ Ngô cũng chẳng thể làm gì được.
“Rồi có trả nợ hay không?” Trì Tương Thiên túm Ngô Lục Nhất, cho một cơ hội cuối cùng: “Bây giờ không trả nợ thì sẽ vặn đầu của ông xuống!”
“Trả! Trả! Trả!” Ngô Lục Nhất đành phải trả hết nợ nần.
Lúc này anh em nhà họ Trì mới vừa lòng thu tay, đồng thời để ý thấy đám người Diệp Lâm định đi ra ngoài.
Thấy dễ dàng đòi nợ, Trì Tương Địa định gây chuyện để kiếm thêm chút tiền.
“Đứng lại! Ai cho bọn mày đi vậy?”
Trì Tương Địa ngăn cản Diệp Lâm.
“Nhà họ Ngô mời bọn mày đến, bọn mày biết đánh không lại nên bỏ chạy hả? Bọn mày phải để lại chút đồ vật mới có thể đi được!”
Người nhà họ Ngô vừa nói chuyện vừa chỉ về phía Diệp Lâm, như là nói với hai anh em nhà họ Trì là đối thủ của các cậu ở bên kia kìa.
Thấy vậy, Diệp Lâm bất đắc đĩ cười cười hiểu rằng nhà họ Ngô muốn cáo mượn oai hùm, đấy mình ra mặt giải quyết vấn đề.
“Nhà họ Ngô các ông thiếu nợ có liên quan gì đến tôi?” Diệp Lâm từ chối thẳng thừng: “Tôi sẽ không ra tay giúp đỡ các ông!”
Cái gì?
Nghe vậy, sáu ông già nhà họ Ngô lập tức luống cuống.
Bọn họ vừa mới lên mặt coi thường hai anh em nhà họ Trị, tất cả là vì có Diệp Lâm ở đây, có thể ra mặt ải quyết mọi vấn đề cho bọn họ.
Kết quả là Diệp Lâm nói sẽ không ra tay?
Lời nói như một thau nước lạnh đổ xuống khiến cho người nhà họ Ngô lạnh thấu tim.
Dáng vẻ sợ hãi khi lên mặt thất bại.
“Ha ha!” Điểu Bạch Mi nghe vậy thì cực kì vui mừng: “Đám già họ Ngộ, lần này đến lượt các ông phải chịu đau khổ rồi, đúng là tự làm bậy không thể sống!”
“Diệp đại nhân, cậu đừng nói đùa!” Lúc này, Ngô Lục Nhất còn đang bị Trì Tương Thiên túm cổ áo. Ông ta sợ hãi đến mức run rẩy cả người, cầu xin liên tục: “Diệp đại nhân cứu mạng! Nhà họ Ngô chúng tôi đã đầu quân cho cậu rồi mà! Cậu không thế thấy chết mà không cứu!”
Diệp Lâm lười xen vào mấy chuyện vặt vãnh nhà họ Ngô, đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Điếu Bạch Mi chỉ muốn đi ngay lập tức, mặc kệ nhà họ Ngô chết hay sống.
“Tiểu Nhạc, sao cháu cũng đi nữa hả?” Ngô Lục Nhị kéo Ngô Nhạc lại: “Bọn ông đang gánh nợ giúp cháu mà?”
Ngô Nhạc nói: “Cháu đưa anh Diệp ra ngoài, nhân tiện đi tìm ông nội về đây trả nợ. Ông nội cả, ông nội hai, ông nội ba... các ông chờ cháu trở lại nha!”
Ngô Lục Nhị nối giận: “Chờ mày trở về thì bọn tao đã chết hết rồi!”
Nếu Diệp Lâm đã quyết định đi, đám người nhà họ Ngô cũng chẳng thể làm gì được.
“Rồi có trả nợ hay không?” Trì Tương Thiên túm Ngô Lục Nhất, cho một cơ hội cuối cùng: “Bây giờ không trả nợ thì sẽ vặn đầu của ông xuống!”
“Trả! Trả! Trả!” Ngô Lục Nhất đành phải trả hết nợ nần.
Lúc này anh em nhà họ Trì mới vừa lòng thu tay, đồng thời để ý thấy đám người Diệp Lâm định đi ra ngoài.
Thấy dễ dàng đòi nợ, Trì Tương Địa định gây chuyện để kiếm thêm chút tiền.
“Đứng lại! Ai cho bọn mày đi vậy?”
Trì Tương Địa ngăn cản Diệp Lâm.
“Nhà họ Ngô mời bọn mày đến, bọn mày biết đánh không lại nên bỏ chạy hả? Bọn mày phải để lại chút đồ vật mới có thể đi được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.