Chương 743: Tự mình đa tình
Phúc Vương
31/03/2024
Nếu bình thường có thể gặp được Kim Lũ Y, Tôn Văn Thành chắc chắn sẽ vui vẻ sáp lại xum xoe.
Tiếc là hôm nay mình đang ở khoảnh khắc chật vật xấu hổ nhất, ngay cả người ngoài cũng ngại gặp, huống chỉ là người thương Kim Lũ Y.
Tôn Văn Thành rất là xấu hổ!
Nhất là khi nghe Kim Lũ Y nói muốn trả thù thay. mình, Tôn Văn Thành vừa mừng vừa sợ vừa vô cùng xấu hổ.
“Không có... không có..” Tôn Văn Thành vội vàng che giấu: “Là tôi sơ ý bị ngã.."
Tôn Văn Thành tìm bừa một lý do.
Dù sao thì mình cũng là một người đàn ông, mình cũng sĩ diện, sao có thể để cho một người phụ nữ trả thù thay mình được?
Huống chỉ người phụ nữ ấy còn là người phụ nữ mà mình yêu thầm đã lâu và muốn bảo vệ cả đời.
Làm vậy còn khiến anh ta khó chịu hơn cả giết anh ta nữa.
“Phụt.." Nghe vậy, phó quan Ân Hồng Trang.
không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tôn thiếu, anh ngã kiểu gì mà ngã sưng cả hai bên mặt vậy?”
Hai cái tát của Diệp Lâm có tác dụng chậm không nhỏ. Vậy nên khiến cho khuôn mặt của Tôn Văn Thành càng sưng càng lớn.
Trong lúc nói chuyện với Kim Lũ Y, một nửa khuôn mặt bên phải mới vừa bị đánh đã sưng như là đầu heo, khiến người ta buồn cười.
“Ân phó quan, cô đừng chê cười tôi..."
Tôn Văn Thành không muốn tiếp tục xấu mặt trước mặt Kim Lũ Y, lại thêm khuôn mặt sưng lên có chút không chịu nổi, căn phải đi trị thương ngay.
Vậy nên, Tôn Văn Thành tìm bừa một lý do đi về Anh ta chạy như bay ra ngoài rồi chạy thẳng về phía bệnh viện ở gần đây.
“Không biết hôm nay Tôn thiếu gặp kẻ cứng đầu nào mà bị đánh thành như vậy?"
Ân Hồng Trang nhìn bóng dáng xa dần của Tôn Văn Thành, lên tiếng cảm thán liên tục.
“Có điều người đánh cũng lớn gan lâm, ngay cả cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát cũng dám đánh mạnh tay như thế, khâm phục thật đấy!”
Kim Lũ Y nhớ lại dáng vẻ đầu heo lúc nãy của Tôn Văn Thành, cười khẽ nói: “Bình thường anh ta ỷ vào thân phận Võ Trạng Nguyên và danh tiếng của ông nội đi làm trời làm đất ở bên ngoài, coi thường hết tất cả mọi người, hôm nay cứ để anh ta ăn một chút đau khổ cũng tốt.”
“Người khác kính anh ta, sợ anh ta, nhường anh ta, không phải vì anh ta lợi hại thế nào, mà là vì nể mặt ông nội anh ta. Theo tôi thì chức quan Võ Trạng Nguyên của anh ta chỉ có tiếng chứ không có miếng, một mình tôi có thể đánh mười anh ta!"
Nhắc đến Tôn Văn Thành, Ân Hồng Trang chia sẻ. tin đồn mình nghe được: “Tôi nghe nói Tôn thiếu thường xuyên nhắc tên đại nhân, nói đại nhân là vợ chưa cưới của anh ta!”
“Hừ, tự mình đa tình, tôi là tôi chướng mắt loại người như anh ta!” Kim Lũ Y tất nhiên là coi thường loại ăn hại không tự biết mình như Tôn Văn Thành.
“Cũng đúng!” Ân Hồng Trang cười phụ họa: “Với năng lực của đại nhân, chỉ có loại chiến thần tương lai giống như Diệp Côn Lôn mới có thể xứng đôi với đại nhân!"
Nghe vậy, Kim Lũ Y mỉm cười
Có điều, nhớ đến Diệp Côn Lôn, lại không nhịn được nhớ tới lần gặp gỡ tình cờ ở Bạch Vân Quan mấy ngày hôm trước.
Không biết anh ta có trở lại Yến Kinh hay chưa?
Nhớ đến ngày ấy mình giúp anh ta một việc nhỏ là đưa anh ta ra khỏi Bạch Vân Quan, anh đã hứa là sẽ lại ân tình cho mình.
Vừa lúc dạo này mà có một vụ việc khó giải quyết, cần cao thủ như Diệp Côn Lôn giúp đỡ.
“Đi Vân Thượng Phong Hoa xem thử đi!” Kim Lũ Y quyết định tự mình đi nhà của Diệp Côn Lôn một chuyến, để xem anh ta có trở về hay chưa.
Bên kia, tiệc ăn mừng trong khách sạn vẫn được tiếp tục.
Có điều, bởi vì có một khoảng thời gian không mấy vui vẻ mới vừa rồi, bầu không khí có vẻ nặng nề hơn một chút.
“Diệp tiên sinh, tôi có việc đột xuất, tôi đi về trước đây."
"Diệp tiên sinh, sắp đến giờ tôi bay về rồi, hôm nào gặp lại nhé.”
“Diệp tiên sinh, tôi còn phải ra nước ngoài kí hợp đồng, xin lỗi không ở tiếp được nữa”
'Đám đại lão đến từ các nơi vừa ngồi xuống không được bao lâu là sôi nổi đứng dậy, tìm lý do nhanh chóng đi về, dường như là sợ người của viện kiểm sát tới đây, bọn họ bị liên lụy không thể thoát thân được, vậy là không xong thật rồi.
Rốt cuộc thì vừa rồi người mà Diệp Lâm đắc tội và ra tay tắt chính cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát, sao đám đại lão này có thể không sợ được?
Chỉ một lát sau, trong đại sảnh to rộng chỉ còn lại đám người Hoa Quốc Đống.
Đúng như người ta nói lúc huy hoàng thấy nhân tính lúc thung lũng thấy nhân tâm.
“Đám khốn kiếp kia!" Hoàng Tam Gia nổi giận: “Chạy nhanh hơn cả tôi nữa!”
Thật ra thì Hoàng Tam Gia cũng rất muốn chạy, nhưng mà ông ta không thể chạy được, bởi vì mạng nhỏ của mình còn đang ở trong tay Diệp Lâm.
Nỗi khổ trong lòng ông ta cũng chỉ có ông ta biết.
Vậy nên khi nhìn thấy người khác có thể nhân cơ hội thoát thân, ông ta hâm mộ ghen tị biết bao nhiều.
“Haizz.." Đám người Hoa Quốc Đống bất đắc dĩ thở dài.
Bọn họ cảm thấy hành động lúc nấy của Diệp Lâm thật sự là rất lỗ măng.
Có điều, vì Diệp Lâm là sư phụ và cấp trên của bọn họ, bọn họ không dám nói thẳng mặt.
Huống chỉ, chuyện đã xảy ra rồi, dù có nói gì thì cũng vô dụng thôi.
“Đừng thở ngắn than dài nữa”
Lúc này, Diệp Lâm trấn an mọi người: "Đám người kia vốn dĩ không phải khách mời, là bọn họ tự mình tới đây, đi hay ở đều không sao cả.”
“Không bao lâu nữa là bọn họ sẽ phải cầu xin quay lại”
Diệp Lâm tin rằng chỉ cần sự nghiệp dược phẩm ở Phụng Thiên có khởi sắc thì tất nhiên là sẽ không thiếu người hợp tác.
“Sư phụ, chúng tôi không lo đám người kia!” Bàng Văn Hiên lo lắng: “Chúng tôi lo Tôn thiếu kìa! Cậu ta chính là cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát đấy!"
“Anh đánh cậu ta, viện kiểm sát sẽ không chịu để yên đâu! Cho dù có Khổng đại nhân bộ tài chính chống lưng cho anh, thì chắc là cũng khó giải quyết xong được.”
Ở trong mắt mọi người, Diệp Lâm dám có lòng tin và can đảm ra tay với Tôn thiếu, là vì sau lưng có Khổng đại nhân bộ tài chính chống lưng.
Có điều viện trưởng viện kiểm sát và bộ trưởng bộ tài chính không ai phục ai, là đối thủ một mất một còn của nhau.
Một khi viện kiểm sát nghiêm túc lên thì ngay cả bộ tài chính cũng không giữ được Diệp Lâm!
“Đúng vậy! Hơn nữa, Tôn thiếu còn có cậu là chiến thần Kinh Châu.”
Mọi người đều biết Diệp Lâm rất giỏi đánh nhau.
Nhưng nếu đối thủ của Diệp Lâm là cao thủ hàng đầu cấp bậc chiến thần, dù là thân phận địa vị hay là thực lực thì cũng đều hơn Diệp Lâm một bậc.
“Ha ha.." Không ngờ Diệp Lâm lại khinh thường cười to.
Chiến thần cũng được, viện trưởng cũng được, Diệp Lâm không hề sợ bọn họ!
Chờ tháng sau mình đi Ung Châu, trở thành chiến thần Ung Châu, mình liền có thể kề vai sát vai với viện trưởng viện kiểm sát và bộ trưởng bộ tài chính, bằng nhau về cấp bậc, có thể nhìn thẳng vào đối phương.
Đến lúc ấy, dù Tôn thiếu có làm ầm ĩ tận trời thì cũng chẳng thể làm gì được mình!
“Phải rồi, gia chủ..."
Lúc này, người nhà họ Trương báo cáo với Diệp Lâm vẽ việc gia chủ cũ Trương Văn Viễn chuyển một số tiền khổng lồ ra nước ngoài.
“Ông ta thông qua hợp tác với Thanh Môn để rửa tiền. Tất cả số tiền mà ông ta chuyến đi được gửi trong một quỹ, quỹ kia là quỹ do Thanh Môn dẫn đầu thành lập.”
“Khi Trương Văn Viễn chết, số tiền khống lồ ấy đã bị Thanh Môn chiếm đoạt”
“Chúng tôi đã nhiều lăn yêu cầu Thanh Môn gửi trả số tiền kia, nhưng đều bi từ chối”
Tiếc là hôm nay mình đang ở khoảnh khắc chật vật xấu hổ nhất, ngay cả người ngoài cũng ngại gặp, huống chỉ là người thương Kim Lũ Y.
Tôn Văn Thành rất là xấu hổ!
Nhất là khi nghe Kim Lũ Y nói muốn trả thù thay. mình, Tôn Văn Thành vừa mừng vừa sợ vừa vô cùng xấu hổ.
“Không có... không có..” Tôn Văn Thành vội vàng che giấu: “Là tôi sơ ý bị ngã.."
Tôn Văn Thành tìm bừa một lý do.
Dù sao thì mình cũng là một người đàn ông, mình cũng sĩ diện, sao có thể để cho một người phụ nữ trả thù thay mình được?
Huống chỉ người phụ nữ ấy còn là người phụ nữ mà mình yêu thầm đã lâu và muốn bảo vệ cả đời.
Làm vậy còn khiến anh ta khó chịu hơn cả giết anh ta nữa.
“Phụt.." Nghe vậy, phó quan Ân Hồng Trang.
không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tôn thiếu, anh ngã kiểu gì mà ngã sưng cả hai bên mặt vậy?”
Hai cái tát của Diệp Lâm có tác dụng chậm không nhỏ. Vậy nên khiến cho khuôn mặt của Tôn Văn Thành càng sưng càng lớn.
Trong lúc nói chuyện với Kim Lũ Y, một nửa khuôn mặt bên phải mới vừa bị đánh đã sưng như là đầu heo, khiến người ta buồn cười.
“Ân phó quan, cô đừng chê cười tôi..."
Tôn Văn Thành không muốn tiếp tục xấu mặt trước mặt Kim Lũ Y, lại thêm khuôn mặt sưng lên có chút không chịu nổi, căn phải đi trị thương ngay.
Vậy nên, Tôn Văn Thành tìm bừa một lý do đi về Anh ta chạy như bay ra ngoài rồi chạy thẳng về phía bệnh viện ở gần đây.
“Không biết hôm nay Tôn thiếu gặp kẻ cứng đầu nào mà bị đánh thành như vậy?"
Ân Hồng Trang nhìn bóng dáng xa dần của Tôn Văn Thành, lên tiếng cảm thán liên tục.
“Có điều người đánh cũng lớn gan lâm, ngay cả cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát cũng dám đánh mạnh tay như thế, khâm phục thật đấy!”
Kim Lũ Y nhớ lại dáng vẻ đầu heo lúc nãy của Tôn Văn Thành, cười khẽ nói: “Bình thường anh ta ỷ vào thân phận Võ Trạng Nguyên và danh tiếng của ông nội đi làm trời làm đất ở bên ngoài, coi thường hết tất cả mọi người, hôm nay cứ để anh ta ăn một chút đau khổ cũng tốt.”
“Người khác kính anh ta, sợ anh ta, nhường anh ta, không phải vì anh ta lợi hại thế nào, mà là vì nể mặt ông nội anh ta. Theo tôi thì chức quan Võ Trạng Nguyên của anh ta chỉ có tiếng chứ không có miếng, một mình tôi có thể đánh mười anh ta!"
Nhắc đến Tôn Văn Thành, Ân Hồng Trang chia sẻ. tin đồn mình nghe được: “Tôi nghe nói Tôn thiếu thường xuyên nhắc tên đại nhân, nói đại nhân là vợ chưa cưới của anh ta!”
“Hừ, tự mình đa tình, tôi là tôi chướng mắt loại người như anh ta!” Kim Lũ Y tất nhiên là coi thường loại ăn hại không tự biết mình như Tôn Văn Thành.
“Cũng đúng!” Ân Hồng Trang cười phụ họa: “Với năng lực của đại nhân, chỉ có loại chiến thần tương lai giống như Diệp Côn Lôn mới có thể xứng đôi với đại nhân!"
Nghe vậy, Kim Lũ Y mỉm cười
Có điều, nhớ đến Diệp Côn Lôn, lại không nhịn được nhớ tới lần gặp gỡ tình cờ ở Bạch Vân Quan mấy ngày hôm trước.
Không biết anh ta có trở lại Yến Kinh hay chưa?
Nhớ đến ngày ấy mình giúp anh ta một việc nhỏ là đưa anh ta ra khỏi Bạch Vân Quan, anh đã hứa là sẽ lại ân tình cho mình.
Vừa lúc dạo này mà có một vụ việc khó giải quyết, cần cao thủ như Diệp Côn Lôn giúp đỡ.
“Đi Vân Thượng Phong Hoa xem thử đi!” Kim Lũ Y quyết định tự mình đi nhà của Diệp Côn Lôn một chuyến, để xem anh ta có trở về hay chưa.
Bên kia, tiệc ăn mừng trong khách sạn vẫn được tiếp tục.
Có điều, bởi vì có một khoảng thời gian không mấy vui vẻ mới vừa rồi, bầu không khí có vẻ nặng nề hơn một chút.
“Diệp tiên sinh, tôi có việc đột xuất, tôi đi về trước đây."
"Diệp tiên sinh, sắp đến giờ tôi bay về rồi, hôm nào gặp lại nhé.”
“Diệp tiên sinh, tôi còn phải ra nước ngoài kí hợp đồng, xin lỗi không ở tiếp được nữa”
'Đám đại lão đến từ các nơi vừa ngồi xuống không được bao lâu là sôi nổi đứng dậy, tìm lý do nhanh chóng đi về, dường như là sợ người của viện kiểm sát tới đây, bọn họ bị liên lụy không thể thoát thân được, vậy là không xong thật rồi.
Rốt cuộc thì vừa rồi người mà Diệp Lâm đắc tội và ra tay tắt chính cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát, sao đám đại lão này có thể không sợ được?
Chỉ một lát sau, trong đại sảnh to rộng chỉ còn lại đám người Hoa Quốc Đống.
Đúng như người ta nói lúc huy hoàng thấy nhân tính lúc thung lũng thấy nhân tâm.
“Đám khốn kiếp kia!" Hoàng Tam Gia nổi giận: “Chạy nhanh hơn cả tôi nữa!”
Thật ra thì Hoàng Tam Gia cũng rất muốn chạy, nhưng mà ông ta không thể chạy được, bởi vì mạng nhỏ của mình còn đang ở trong tay Diệp Lâm.
Nỗi khổ trong lòng ông ta cũng chỉ có ông ta biết.
Vậy nên khi nhìn thấy người khác có thể nhân cơ hội thoát thân, ông ta hâm mộ ghen tị biết bao nhiều.
“Haizz.." Đám người Hoa Quốc Đống bất đắc dĩ thở dài.
Bọn họ cảm thấy hành động lúc nấy của Diệp Lâm thật sự là rất lỗ măng.
Có điều, vì Diệp Lâm là sư phụ và cấp trên của bọn họ, bọn họ không dám nói thẳng mặt.
Huống chỉ, chuyện đã xảy ra rồi, dù có nói gì thì cũng vô dụng thôi.
“Đừng thở ngắn than dài nữa”
Lúc này, Diệp Lâm trấn an mọi người: "Đám người kia vốn dĩ không phải khách mời, là bọn họ tự mình tới đây, đi hay ở đều không sao cả.”
“Không bao lâu nữa là bọn họ sẽ phải cầu xin quay lại”
Diệp Lâm tin rằng chỉ cần sự nghiệp dược phẩm ở Phụng Thiên có khởi sắc thì tất nhiên là sẽ không thiếu người hợp tác.
“Sư phụ, chúng tôi không lo đám người kia!” Bàng Văn Hiên lo lắng: “Chúng tôi lo Tôn thiếu kìa! Cậu ta chính là cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát đấy!"
“Anh đánh cậu ta, viện kiểm sát sẽ không chịu để yên đâu! Cho dù có Khổng đại nhân bộ tài chính chống lưng cho anh, thì chắc là cũng khó giải quyết xong được.”
Ở trong mắt mọi người, Diệp Lâm dám có lòng tin và can đảm ra tay với Tôn thiếu, là vì sau lưng có Khổng đại nhân bộ tài chính chống lưng.
Có điều viện trưởng viện kiểm sát và bộ trưởng bộ tài chính không ai phục ai, là đối thủ một mất một còn của nhau.
Một khi viện kiểm sát nghiêm túc lên thì ngay cả bộ tài chính cũng không giữ được Diệp Lâm!
“Đúng vậy! Hơn nữa, Tôn thiếu còn có cậu là chiến thần Kinh Châu.”
Mọi người đều biết Diệp Lâm rất giỏi đánh nhau.
Nhưng nếu đối thủ của Diệp Lâm là cao thủ hàng đầu cấp bậc chiến thần, dù là thân phận địa vị hay là thực lực thì cũng đều hơn Diệp Lâm một bậc.
“Ha ha.." Không ngờ Diệp Lâm lại khinh thường cười to.
Chiến thần cũng được, viện trưởng cũng được, Diệp Lâm không hề sợ bọn họ!
Chờ tháng sau mình đi Ung Châu, trở thành chiến thần Ung Châu, mình liền có thể kề vai sát vai với viện trưởng viện kiểm sát và bộ trưởng bộ tài chính, bằng nhau về cấp bậc, có thể nhìn thẳng vào đối phương.
Đến lúc ấy, dù Tôn thiếu có làm ầm ĩ tận trời thì cũng chẳng thể làm gì được mình!
“Phải rồi, gia chủ..."
Lúc này, người nhà họ Trương báo cáo với Diệp Lâm vẽ việc gia chủ cũ Trương Văn Viễn chuyển một số tiền khổng lồ ra nước ngoài.
“Ông ta thông qua hợp tác với Thanh Môn để rửa tiền. Tất cả số tiền mà ông ta chuyến đi được gửi trong một quỹ, quỹ kia là quỹ do Thanh Môn dẫn đầu thành lập.”
“Khi Trương Văn Viễn chết, số tiền khống lồ ấy đã bị Thanh Môn chiếm đoạt”
“Chúng tôi đã nhiều lăn yêu cầu Thanh Môn gửi trả số tiền kia, nhưng đều bi từ chối”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.