Chương 373: Và sẽ càng tốt hơn
Phúc Vương
08/03/2024
Lời nói của ông Diệp tưởng chừng như đang bảo vệ cháu trai nhưng thực chất lại đang thêm dầu vào lửa.
Nếu như Diệp Lâm thật sự quỳ xuống thì có lẽ người nhà họ Ninh anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Một khi Diệp Lâm bị thương nặng, mất hết mặt mũi, chẳng phải nhà họ Diệp vẫn sẽ do ông ta nắm giữ đại cục hay sao?
Và sẽ càng tốt hơn nếu Diệp Lâm liều mạng chiến đấu đến cùng với hai võ cổ giả này.
Vậy cũng có nghĩa là Diệp Lâm đang tự tìm đường chết.
Ông ta sẽ mượn tay của võ cổ giả để loại bỏ Diệp Lâm, diệt trừ hậu họa sau này!
Cho dù sau này nhà họ Diệp có phục tùng nhà họ Ninh, ông Diệp cũng sẽ chấp nhận.
€ó gia tộc võ cổ làm chỗ dựa, xem ra đây là một lựa chọn không tồi.
Chẳng phải cũng nhờ âm thầm qua lại với võ cổ giả mà nhà họ Chu mới có thể phất lên như diều gặp gió sao?
“Diệp Lâm, cháu đã biết lỗi của mình chưa?” Ông Diệp tiếp tục trách mắng Diệp Lâm.
Mọi người ở bên cạnh lúc này cũng đổ mồ hôi hột thay cho Diệp Lâm.
Đối mặt với hai võ cổ giả khí thế ngút trời, e rằng người mạnh như Diệp Lâm, lần này cũng sẽ phải thừa nhận thất bại?
“Cậu Diệp...” Mọi người trong ngũ đại gia tộc đều thấp giọng nhắc nhở, như muốn khuyên nhủ anh hãy cố gắng chịu đựng, đừng kích động.
“Lâm Nhi!” Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng hét lớn, sợ con trai mình không lý trí, làm ra quyết định không thể cứu vấn.
“Diệp Lâm...” Nhìn thấy tình huống này, Susan ở bên cạnh mặc dù không biết gì về võ cổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt mọi người, cô không khỏi cảm
thấy sợ hãi, kéo góc áo của Diệp Lâm, không muốn anh hành động bốc đồng.
Còn Diệp Trạch, khi nhìn thấy Diệp Lâm sắp phải chịu nhục nhã thì lập tức ở lại, không vội rời đi nữa.
Cậu ta thầm nghĩ: “Có lẽ lát nữa mình sẽ không phải rời khỏi nhà họ Diệp nữa
rồi: Bởi vì mệnh lệnh của người chết không còn ý nghĩa gì nữa. Trong lòng Diệp Trạch thực sự hy vọng Diệp Lâm sẽ tiếp tục cứng rắn.
Và đúng như mong muốn của hai ông cháu họ, Diệp Lâm thậm chí không hề nhượng bộ chứ đừng nói đến việc quỳ xuống xin lỗi.
“Thì ra là nhà họ Chu?” Diệp Lâm chợt nhận ra, mỉm cười khinh thường: “Bọn họ không dám tự mình tới tìm tôi mà lại phái các người tới đây gây náo loạn sao?”
“Xem ra nhà họ Chu cũng chỉ đến vậy mà thôi, suy tàn cũng khó tránh khỏi!”
Nếu bây giờ nhà họ Chu dám đích thân đến đây tìm anh thì coi như có năng lực.
Nhưng hiện giờ bọn họ ẩn núp trong bóng tối, cho dù có võ cổ giả hậu thuẫn cũng không dám lộ mặt, có thể thấy bọn họ rất sợ bị anh đánh bại.
Vậy thì anh cần gì phải bận tâm nữa?
“Nhà họ Chu quả thực chẳng ra làm sao!” Ninh Vũ Triết cũng đồng tình với quan điểm của Diệp Lâm.
Suy cho cùng, để đối phó với một người bình thường mà nhà họ Chu còn phải nhờ đến các võ cổ giả như họ hỗ trợ.
Thực sự yếu đến mức không thể tin được. “Nhưng nhà họ Diệp các người cũng vậy!” Ninh Vũ Triết tiếp tục nói.
Trong mắt các võ cổ giả, nhà họ Chu, nhà họ Diệp và thậm chí cả mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh đều giống như con kiến!
Họ có thể ủng hộ nhà họ Chu, nhưng cũng có thể dùng một chân đè bẹp nhà họ Diệp.
Nếu như Diệp Lâm thật sự quỳ xuống thì có lẽ người nhà họ Ninh anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Một khi Diệp Lâm bị thương nặng, mất hết mặt mũi, chẳng phải nhà họ Diệp vẫn sẽ do ông ta nắm giữ đại cục hay sao?
Và sẽ càng tốt hơn nếu Diệp Lâm liều mạng chiến đấu đến cùng với hai võ cổ giả này.
Vậy cũng có nghĩa là Diệp Lâm đang tự tìm đường chết.
Ông ta sẽ mượn tay của võ cổ giả để loại bỏ Diệp Lâm, diệt trừ hậu họa sau này!
Cho dù sau này nhà họ Diệp có phục tùng nhà họ Ninh, ông Diệp cũng sẽ chấp nhận.
€ó gia tộc võ cổ làm chỗ dựa, xem ra đây là một lựa chọn không tồi.
Chẳng phải cũng nhờ âm thầm qua lại với võ cổ giả mà nhà họ Chu mới có thể phất lên như diều gặp gió sao?
“Diệp Lâm, cháu đã biết lỗi của mình chưa?” Ông Diệp tiếp tục trách mắng Diệp Lâm.
Mọi người ở bên cạnh lúc này cũng đổ mồ hôi hột thay cho Diệp Lâm.
Đối mặt với hai võ cổ giả khí thế ngút trời, e rằng người mạnh như Diệp Lâm, lần này cũng sẽ phải thừa nhận thất bại?
“Cậu Diệp...” Mọi người trong ngũ đại gia tộc đều thấp giọng nhắc nhở, như muốn khuyên nhủ anh hãy cố gắng chịu đựng, đừng kích động.
“Lâm Nhi!” Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng hét lớn, sợ con trai mình không lý trí, làm ra quyết định không thể cứu vấn.
“Diệp Lâm...” Nhìn thấy tình huống này, Susan ở bên cạnh mặc dù không biết gì về võ cổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt mọi người, cô không khỏi cảm
thấy sợ hãi, kéo góc áo của Diệp Lâm, không muốn anh hành động bốc đồng.
Còn Diệp Trạch, khi nhìn thấy Diệp Lâm sắp phải chịu nhục nhã thì lập tức ở lại, không vội rời đi nữa.
Cậu ta thầm nghĩ: “Có lẽ lát nữa mình sẽ không phải rời khỏi nhà họ Diệp nữa
rồi: Bởi vì mệnh lệnh của người chết không còn ý nghĩa gì nữa. Trong lòng Diệp Trạch thực sự hy vọng Diệp Lâm sẽ tiếp tục cứng rắn.
Và đúng như mong muốn của hai ông cháu họ, Diệp Lâm thậm chí không hề nhượng bộ chứ đừng nói đến việc quỳ xuống xin lỗi.
“Thì ra là nhà họ Chu?” Diệp Lâm chợt nhận ra, mỉm cười khinh thường: “Bọn họ không dám tự mình tới tìm tôi mà lại phái các người tới đây gây náo loạn sao?”
“Xem ra nhà họ Chu cũng chỉ đến vậy mà thôi, suy tàn cũng khó tránh khỏi!”
Nếu bây giờ nhà họ Chu dám đích thân đến đây tìm anh thì coi như có năng lực.
Nhưng hiện giờ bọn họ ẩn núp trong bóng tối, cho dù có võ cổ giả hậu thuẫn cũng không dám lộ mặt, có thể thấy bọn họ rất sợ bị anh đánh bại.
Vậy thì anh cần gì phải bận tâm nữa?
“Nhà họ Chu quả thực chẳng ra làm sao!” Ninh Vũ Triết cũng đồng tình với quan điểm của Diệp Lâm.
Suy cho cùng, để đối phó với một người bình thường mà nhà họ Chu còn phải nhờ đến các võ cổ giả như họ hỗ trợ.
Thực sự yếu đến mức không thể tin được. “Nhưng nhà họ Diệp các người cũng vậy!” Ninh Vũ Triết tiếp tục nói.
Trong mắt các võ cổ giả, nhà họ Chu, nhà họ Diệp và thậm chí cả mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh đều giống như con kiến!
Họ có thể ủng hộ nhà họ Chu, nhưng cũng có thể dùng một chân đè bẹp nhà họ Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.