Chương 252: Xin hãy giúp tôi
Phúc Vương
18/02/2024
"Cậu ta không phải là sư đệ của ngài đâu, cậu ta là đang lừa ngài đó!"
Tạ An nắm lấy cơ hội cuối cùng để vạch mặt đối phương, khiến Khổng Hữu Vi thay đổi chủ ý.
Tuy nhiên, Khổng Hữu Vi lại tỏ ra vô cùng tức giận.
"Láo xược!" Khổng Hữu Vĩ lớn tiếng khiển trách: "Tôi còn chưa đến mức: lẩm cẩm đâu, ai nói thật, ai nói dối, còn cần ông nhắc nhở hay sao?"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết ông tham ô, vi phạm pháp luật nên mới bị văn phòng chính phủ cắt chức. Sao giờ ông lại chạy đến Bộ Tài chính của tôi làm việc? Ông cũng khá có năng lực đấy!"
"Còn con trai của ông nữa, cậu ta ở ỷ có ông chống lưng, gây họa bên ngoài. Tuy rằng chết thảm ở nơi hoang vắng, nhưng chắc chắn là có nguyên
nhân sâu xa nào đó, đúng chứ?"
Vừa nói, Khổng Hữu Vi vừa nhìn Diệp Lâm, dường như cũng muốn nghe lời giải thích của anh.
"Sư huynh à, chuyện là thế này..."
Lập tức, Diệp Lâm kể lại chỉ tiết ân oán giữa mình và Tạ thiếu gia.
"Ừm..." Khổng Hữu Vì gật đầu nói: " Tạ Thiếu Côn chết quả thực là nghiệp mà cậu ta tạo ra. Tuy nhiên, sư đệ này, hành động của đệ có hơi cực đoan quá, nhưng cũng có thể hiểu được, tuổi trẻ hiếu thắng mà, đệ nên về suy
ngẫm lại. "
Thấy Khổng Hữu Vi khẳng định con trai mình chết là do tự mình chuốc lấy.
Tạ An như rơi xuống vực thẳm. "Khổng đại nhân!"
"Người này chính là hung thủ đã gián tiếp giết chết con trai tôi, sao có thể tha cho cậu ta như vậy được?”
"Xin ngài hãy làm chủ cho con trai tôi!"
Nghe vậy, Khổng Hữu Vi cũng nổi giận: “Cả đời tôi luôn căm ghét cái ác, tôi chỉ vì làm chủ cho người tốt chứ quyết không bao giờ ủng hộ kẻ xấu!”
"Con trai ông đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Là một người cha, ông không những không ăn năn mà còn muốn trả thù hay sao?"
“Quả nhiên là cha nào con nấy! Nếu con trai tôi mà như vậy, tôi sẽ không tha cho nó đâu!”
. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.
Nói xong, Khổng Hữu Vi hạ lệnh: “Người đâu, đưa Tạ An xuống, giao cho. tòa án nhân dân tối cao thẩm vấn!”
Lời còn chưa dứt, bốn năm người đã xông vào bắt lấy Tạ An. Thấy vậy, Tạ An hoàn toàn hoảng sợ.
Ông ta vốn tưởng rằng hôm nay Diệp Lâm sẽ không thể thoát khỏi ngục. giam không ngờ người cuối cùng bị tống vào tù lại chính là ông ta!
Hơn nữa lại còn giao cho Tòa án nhân dân tối cao giải quyết!
Đây chẳng khác nào bỏ qua Bộ Tư pháp, quyết định án tử cho ông ta! “Đại nhân tha mạng... Đại nhân tha mạng!"
"Tôi sẽ không kiện nữa... Tôi sẽ bỏ qua cái chết của con trai tôi... Xin hãy tha cho tôi lần này..."
"Diệp Lâm... Xin hãy giúp tôi... Hãy tha cho tôi
Tạ An bị kéo đi trong tiếng gào thét vô vọng.
"Đúng là không biết hối cải!" Khổng Hữu Vi bất lực lắc đầu.
"Sư huynh, quên đi, đừng bận tâm đến những kẻ tiểu nhân như vậy nữa." Diệp Lâm hoàn toàn không để ý tới những tên tiểu nhân giống như con kiến này, càng không để họ ảnh hưởng tới tâm trạng.
Sau đó, Khổng Hữu Vi dẫn Diệp Lâm tới văn phòng riêng để nói chuyện.
"Sư đệt Sư huynh có một chuyện vẫn chưa rõ..."
Trò chuyện một hồi, Khổng Hữu Vi nói ra thắc mắc trong lòng.
"Sư đệ không phải người nhà họ Diệp sao? Tại sao lại chống lại chính gia tộc của mình?"
Tạ An nắm lấy cơ hội cuối cùng để vạch mặt đối phương, khiến Khổng Hữu Vi thay đổi chủ ý.
Tuy nhiên, Khổng Hữu Vi lại tỏ ra vô cùng tức giận.
"Láo xược!" Khổng Hữu Vĩ lớn tiếng khiển trách: "Tôi còn chưa đến mức: lẩm cẩm đâu, ai nói thật, ai nói dối, còn cần ông nhắc nhở hay sao?"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết ông tham ô, vi phạm pháp luật nên mới bị văn phòng chính phủ cắt chức. Sao giờ ông lại chạy đến Bộ Tài chính của tôi làm việc? Ông cũng khá có năng lực đấy!"
"Còn con trai của ông nữa, cậu ta ở ỷ có ông chống lưng, gây họa bên ngoài. Tuy rằng chết thảm ở nơi hoang vắng, nhưng chắc chắn là có nguyên
nhân sâu xa nào đó, đúng chứ?"
Vừa nói, Khổng Hữu Vi vừa nhìn Diệp Lâm, dường như cũng muốn nghe lời giải thích của anh.
"Sư huynh à, chuyện là thế này..."
Lập tức, Diệp Lâm kể lại chỉ tiết ân oán giữa mình và Tạ thiếu gia.
"Ừm..." Khổng Hữu Vì gật đầu nói: " Tạ Thiếu Côn chết quả thực là nghiệp mà cậu ta tạo ra. Tuy nhiên, sư đệ này, hành động của đệ có hơi cực đoan quá, nhưng cũng có thể hiểu được, tuổi trẻ hiếu thắng mà, đệ nên về suy
ngẫm lại. "
Thấy Khổng Hữu Vi khẳng định con trai mình chết là do tự mình chuốc lấy.
Tạ An như rơi xuống vực thẳm. "Khổng đại nhân!"
"Người này chính là hung thủ đã gián tiếp giết chết con trai tôi, sao có thể tha cho cậu ta như vậy được?”
"Xin ngài hãy làm chủ cho con trai tôi!"
Nghe vậy, Khổng Hữu Vi cũng nổi giận: “Cả đời tôi luôn căm ghét cái ác, tôi chỉ vì làm chủ cho người tốt chứ quyết không bao giờ ủng hộ kẻ xấu!”
"Con trai ông đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Là một người cha, ông không những không ăn năn mà còn muốn trả thù hay sao?"
“Quả nhiên là cha nào con nấy! Nếu con trai tôi mà như vậy, tôi sẽ không tha cho nó đâu!”
. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.
Nói xong, Khổng Hữu Vi hạ lệnh: “Người đâu, đưa Tạ An xuống, giao cho. tòa án nhân dân tối cao thẩm vấn!”
Lời còn chưa dứt, bốn năm người đã xông vào bắt lấy Tạ An. Thấy vậy, Tạ An hoàn toàn hoảng sợ.
Ông ta vốn tưởng rằng hôm nay Diệp Lâm sẽ không thể thoát khỏi ngục. giam không ngờ người cuối cùng bị tống vào tù lại chính là ông ta!
Hơn nữa lại còn giao cho Tòa án nhân dân tối cao giải quyết!
Đây chẳng khác nào bỏ qua Bộ Tư pháp, quyết định án tử cho ông ta! “Đại nhân tha mạng... Đại nhân tha mạng!"
"Tôi sẽ không kiện nữa... Tôi sẽ bỏ qua cái chết của con trai tôi... Xin hãy tha cho tôi lần này..."
"Diệp Lâm... Xin hãy giúp tôi... Hãy tha cho tôi
Tạ An bị kéo đi trong tiếng gào thét vô vọng.
"Đúng là không biết hối cải!" Khổng Hữu Vi bất lực lắc đầu.
"Sư huynh, quên đi, đừng bận tâm đến những kẻ tiểu nhân như vậy nữa." Diệp Lâm hoàn toàn không để ý tới những tên tiểu nhân giống như con kiến này, càng không để họ ảnh hưởng tới tâm trạng.
Sau đó, Khổng Hữu Vi dẫn Diệp Lâm tới văn phòng riêng để nói chuyện.
"Sư đệt Sư huynh có một chuyện vẫn chưa rõ..."
Trò chuyện một hồi, Khổng Hữu Vi nói ra thắc mắc trong lòng.
"Sư đệ không phải người nhà họ Diệp sao? Tại sao lại chống lại chính gia tộc của mình?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.