Chương 297: Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?
Tần Vũ
06/03/2024
“Diệp Huyền, cảm ơn anh...”
Lâm Thanh Nham khẽ nói, khuôn mặt ngại ngùng, sự dịu dàng chứa trong đôi mắt sáng.
“Không cần cảm ơn” Diệp Huyền cười nhạt một tiếng nói: “Mặc dù cô còn chưa bày tỏ thái độ của mình, nhưng trong lòng tôi, cô đã là người của Diệp Huyền của tôi rồi. Hơn nữa,
chúng ta đã từng tiếp xúc thân mật, không phải sao?”
Trong quán cà phê, vài nam nữ thanh niên đang uống cà phê gần đó không khỏi vụng trộm nhìn hai người, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.
“Người đẹp kia không phải là Lâm Thanh Nham của Tập đoàn Lâm Thị, Lâm tổng sao?”
“Hình như tôi nghe anh chàng đẹp trai kia nói rằng anh ta và Lâm Thanh Nham từng có tiếp xúc thân mật!”
“Họ là một đôi à”
“Lâm Thanh Nham xinh đẹp như tiên nữ, là bạn trai của cô ấy cũng quá hạnh phúc rồi.
Nghe thấy những người bên cạnh thầm bàn tán, Lâm Thanh Nham không khỏi xấu hổ. Cô bí mật đá Diệp Huyền dưới gầm bàn, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Anh nói chuyện có thể nhỏ tiếng chút được không...”
Không ngờ, Diệp Huyền lợi dụng tình huống này, bắt lấy đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham!
“Anh đang làm gì thế?” Lâm Thanh Nham giật mình, khuôn mặt càng đỏ hơn! “Ha ha, đôi chân cực phẩm như vậy đương nhiên phải sờ mó một chút rồi.”
Nói rồi, bàn tay Diệp Huyền trượt trên đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham, âm thầm sờ từ dưới lên!
Cảm giác tê dại như điện giật khiến Lâm Thanh Nham nhẹ giọng hừ ra, khiến những người xung quanh càng nhìn lại, cứ như vậy, khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Diệp Huyền cười xấu một tiếng, sau đó đứng lên:
“Người đẹp, tâm trạng tôi hôm nay không tốt nên không về công ty nữa, buổi tối gặp lại.”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại to gan đến vậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng cơ thể lại cảm thấy thoải mái chưa từng có. Điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham thầm cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn khao khát Diệp Huyền lại trêu chọc mình một lần nữa!
“Mình... Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Lâm Thanh Nham sờ trái tim đang đập mãnh liệt của mình, nhưng lại vô cùng mong chờ tiếp xúc mập mờ tiếp theo, đồng thời trong lòng tự hỏi:
“Chẳng lẽ Diệp Huyền nói không sai, mình là người ngoài lạnh trong nóng sao?”
Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Diệp Huyền không lập tức rời đi mà thầm chú ý tới biểu hiện của Lâm Thanh Nham.
“Mình đoán không sai mà, bề ngoài Thanh Nham là một tổng giám đốc độc đoán, nhưng trên thực tế cô ấy là một người đẹp trong ngoài bất nhất...”
Diệp Huyền nhẹ nhàng cong môi, nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ rất thú vị.
Lâm Vân Bạch từ trong tòa nhà nhìn xuống, đúng lúc thấy nụ cười xấu xa của Diệp Huyền, trong mắt không khỏi càng thêm ý lạnh:
“Chờ xem, tối nay tôi sẽ khiến anh hoàn toàn rời khỏi nhà họ Lâm!”
Thời gian thoáng cái đã qua, đã đến giờ ăn tối.
Lâm Thanh Nham khẽ nói, khuôn mặt ngại ngùng, sự dịu dàng chứa trong đôi mắt sáng.
“Không cần cảm ơn” Diệp Huyền cười nhạt một tiếng nói: “Mặc dù cô còn chưa bày tỏ thái độ của mình, nhưng trong lòng tôi, cô đã là người của Diệp Huyền của tôi rồi. Hơn nữa,
chúng ta đã từng tiếp xúc thân mật, không phải sao?”
Trong quán cà phê, vài nam nữ thanh niên đang uống cà phê gần đó không khỏi vụng trộm nhìn hai người, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.
“Người đẹp kia không phải là Lâm Thanh Nham của Tập đoàn Lâm Thị, Lâm tổng sao?”
“Hình như tôi nghe anh chàng đẹp trai kia nói rằng anh ta và Lâm Thanh Nham từng có tiếp xúc thân mật!”
“Họ là một đôi à”
“Lâm Thanh Nham xinh đẹp như tiên nữ, là bạn trai của cô ấy cũng quá hạnh phúc rồi.
Nghe thấy những người bên cạnh thầm bàn tán, Lâm Thanh Nham không khỏi xấu hổ. Cô bí mật đá Diệp Huyền dưới gầm bàn, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Anh nói chuyện có thể nhỏ tiếng chút được không...”
Không ngờ, Diệp Huyền lợi dụng tình huống này, bắt lấy đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham!
“Anh đang làm gì thế?” Lâm Thanh Nham giật mình, khuôn mặt càng đỏ hơn! “Ha ha, đôi chân cực phẩm như vậy đương nhiên phải sờ mó một chút rồi.”
Nói rồi, bàn tay Diệp Huyền trượt trên đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham, âm thầm sờ từ dưới lên!
Cảm giác tê dại như điện giật khiến Lâm Thanh Nham nhẹ giọng hừ ra, khiến những người xung quanh càng nhìn lại, cứ như vậy, khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Diệp Huyền cười xấu một tiếng, sau đó đứng lên:
“Người đẹp, tâm trạng tôi hôm nay không tốt nên không về công ty nữa, buổi tối gặp lại.”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại to gan đến vậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng cơ thể lại cảm thấy thoải mái chưa từng có. Điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham thầm cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn khao khát Diệp Huyền lại trêu chọc mình một lần nữa!
“Mình... Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Lâm Thanh Nham sờ trái tim đang đập mãnh liệt của mình, nhưng lại vô cùng mong chờ tiếp xúc mập mờ tiếp theo, đồng thời trong lòng tự hỏi:
“Chẳng lẽ Diệp Huyền nói không sai, mình là người ngoài lạnh trong nóng sao?”
Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Diệp Huyền không lập tức rời đi mà thầm chú ý tới biểu hiện của Lâm Thanh Nham.
“Mình đoán không sai mà, bề ngoài Thanh Nham là một tổng giám đốc độc đoán, nhưng trên thực tế cô ấy là một người đẹp trong ngoài bất nhất...”
Diệp Huyền nhẹ nhàng cong môi, nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ rất thú vị.
Lâm Vân Bạch từ trong tòa nhà nhìn xuống, đúng lúc thấy nụ cười xấu xa của Diệp Huyền, trong mắt không khỏi càng thêm ý lạnh:
“Chờ xem, tối nay tôi sẽ khiến anh hoàn toàn rời khỏi nhà họ Lâm!”
Thời gian thoáng cái đã qua, đã đến giờ ăn tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.