Chương 312: Tuy nhiên
Tần Vũ
11/03/2024
“Diệp Huyền, cảm ơn anh...” Lâm Thanh Nham yên lặng gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ mãnh liệt!
Bất giác, cô nắm lấy tay Diệp Huyền. Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô.
Mặc dù hai người chỉ giao tiếp bằng mắt, nhưng vào lúc này, tình cảm âm thầm đều thắng ngôn ngữ. Trong lòng Lâm lão gia cũng cảm thấy vô cùng khuây khỏa.
Tuy nhiên Lâm Vân Bạch lại nửa vui nửa buồn, trong lòng ngũ vị tạp trần!
Lúc đầu ông còn nghĩ đêm nay sẽ khiến Diệp Huyền xấu mặt, sau đó đuổi hắn đi, nhưng ông không ngờ lai lịch của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!
Tên hề thật sự chính là Lâm Vân Bạch ông!
Cho nên bây giờ Diệp Huyền trở thành một nhân vật mà nhà họ Lâm có thể dựa vào, Lâm Văn Bạch không biết nên vui hay lo lắng!
Lúc này, ba người nhà họ Tống cúi đầu quỳ trên mặt đất liên tục nói xin lỗi! Giống như một tên hề, thật mất thể diện!
Cục trưởng Hình nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền: “Anh Diệp, nên xử lý họ như thế nào?”
Triệu Hồng Hoa cũng thấp giọng nói: “Mặc kệ là công khai hay âm thầm, chỉ cần cậu Diệp nói một tiếng là được!”
Nói rồi, hai người họ dùng ánh mắt ra hiệu, đội trưởng Trần lập tức dùng trái tay đóng cửa phòng lại!
Ngay khi cánh cửa đóng lại, muốn đánh muốn giết, chỉ cần Diệp Huyền mở miệng là được!
Điều này khiến ba người nhà họ Tống sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, dập đầu điên cuồng với Diệp Huyền: ụ
“Xin lỗi anh Diệp, vừa rồi chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi biết sai rồi
“Xin cậu thương xót, tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một mạng! Van xin cậu, van xin cậu!”
Thấy họ liên tục cầu xin, Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ: “Mấy người nói xin lỗi tôi cũng vô dụng, tốt nhất mấy người nên đi cầu xin ông nội Lâm và Lâm Thanh Nhaml”
“Nếu như họ đồng ý bỏ qua cho mấy người, vậy tôi sẽ không so đo nữa.”
“Nếu họ không đồng ý bỏ qua cho mấy người, cho dù là thần tiên tới cũng không cứu được mấy người đâu.”
Nghe Diệp Huyền nói xong, sắc mặt ba người Tống Lâm Thịnh càng tái nhợt!
Họ làm sao có thể không hiểu được Diệp Huyền muốn họ quỳ xuống, xin nhà họ Lâm tha thứ!
Nhưng một khi chuyện này truyền ra bên ngoài, vậy thể diện nhà họ Tống phải bỏ đâu?!
Chẳng lẽ danh tiếng của tổ tiên nhà họ Tống sẽ bị hủy hoại chỉ sau một đêm sao?!
“Cha, ông nội, lần này làm thế nào mới tốt đây?”
Sắc mặt Tống Khải xám xịt, khóc đến nước mắt, nước mũi chảy ra!
'Tống Lâm Thịnh cắn răng, không khỏi nhìn cục trưởng Hình với ánh mắt cầu xin, hy vọng cục trưởng Hình có thể giúp mình. Tuy nhiên vừa rồi ông ta suýt nữa hại cục trưởng Hình thê thảm, cục trưởng Hình làm sao có thể đồng ý nói đỡ cho. ông ta? Cục trưởng Hình còn muốn giết ông ta kìa!
Thấy cục trưởng Hình thờ ơ quay mặt đi, Tống Lâm Thịnh không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sắc mặt đờ đẫn nhìn Tống Khải và Tống lão gia, nói:
“Con trai, cha, thể diện đâu thể so được với tính mạng? Hôm nay chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp!”
Ánh mắt Tống lão gia cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể gật đầu cay đăng đáp lại. Ông †a cùng với Tống Khải và Tống Lâm Thịnh chịu đựng đau đớn dữ dội, đi đến bên cạnh Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham, sau đó trực tiếp quỳ xuống!
Bất giác, cô nắm lấy tay Diệp Huyền. Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô.
Mặc dù hai người chỉ giao tiếp bằng mắt, nhưng vào lúc này, tình cảm âm thầm đều thắng ngôn ngữ. Trong lòng Lâm lão gia cũng cảm thấy vô cùng khuây khỏa.
Tuy nhiên Lâm Vân Bạch lại nửa vui nửa buồn, trong lòng ngũ vị tạp trần!
Lúc đầu ông còn nghĩ đêm nay sẽ khiến Diệp Huyền xấu mặt, sau đó đuổi hắn đi, nhưng ông không ngờ lai lịch của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!
Tên hề thật sự chính là Lâm Vân Bạch ông!
Cho nên bây giờ Diệp Huyền trở thành một nhân vật mà nhà họ Lâm có thể dựa vào, Lâm Văn Bạch không biết nên vui hay lo lắng!
Lúc này, ba người nhà họ Tống cúi đầu quỳ trên mặt đất liên tục nói xin lỗi! Giống như một tên hề, thật mất thể diện!
Cục trưởng Hình nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền: “Anh Diệp, nên xử lý họ như thế nào?”
Triệu Hồng Hoa cũng thấp giọng nói: “Mặc kệ là công khai hay âm thầm, chỉ cần cậu Diệp nói một tiếng là được!”
Nói rồi, hai người họ dùng ánh mắt ra hiệu, đội trưởng Trần lập tức dùng trái tay đóng cửa phòng lại!
Ngay khi cánh cửa đóng lại, muốn đánh muốn giết, chỉ cần Diệp Huyền mở miệng là được!
Điều này khiến ba người nhà họ Tống sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, dập đầu điên cuồng với Diệp Huyền: ụ
“Xin lỗi anh Diệp, vừa rồi chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi biết sai rồi
“Xin cậu thương xót, tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một mạng! Van xin cậu, van xin cậu!”
Thấy họ liên tục cầu xin, Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ: “Mấy người nói xin lỗi tôi cũng vô dụng, tốt nhất mấy người nên đi cầu xin ông nội Lâm và Lâm Thanh Nhaml”
“Nếu như họ đồng ý bỏ qua cho mấy người, vậy tôi sẽ không so đo nữa.”
“Nếu họ không đồng ý bỏ qua cho mấy người, cho dù là thần tiên tới cũng không cứu được mấy người đâu.”
Nghe Diệp Huyền nói xong, sắc mặt ba người Tống Lâm Thịnh càng tái nhợt!
Họ làm sao có thể không hiểu được Diệp Huyền muốn họ quỳ xuống, xin nhà họ Lâm tha thứ!
Nhưng một khi chuyện này truyền ra bên ngoài, vậy thể diện nhà họ Tống phải bỏ đâu?!
Chẳng lẽ danh tiếng của tổ tiên nhà họ Tống sẽ bị hủy hoại chỉ sau một đêm sao?!
“Cha, ông nội, lần này làm thế nào mới tốt đây?”
Sắc mặt Tống Khải xám xịt, khóc đến nước mắt, nước mũi chảy ra!
'Tống Lâm Thịnh cắn răng, không khỏi nhìn cục trưởng Hình với ánh mắt cầu xin, hy vọng cục trưởng Hình có thể giúp mình. Tuy nhiên vừa rồi ông ta suýt nữa hại cục trưởng Hình thê thảm, cục trưởng Hình làm sao có thể đồng ý nói đỡ cho. ông ta? Cục trưởng Hình còn muốn giết ông ta kìa!
Thấy cục trưởng Hình thờ ơ quay mặt đi, Tống Lâm Thịnh không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sắc mặt đờ đẫn nhìn Tống Khải và Tống lão gia, nói:
“Con trai, cha, thể diện đâu thể so được với tính mạng? Hôm nay chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp!”
Ánh mắt Tống lão gia cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể gật đầu cay đăng đáp lại. Ông †a cùng với Tống Khải và Tống Lâm Thịnh chịu đựng đau đớn dữ dội, đi đến bên cạnh Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham, sau đó trực tiếp quỳ xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.