Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi
Chương 3: Không phải mộng
lacyy
20/09/2023
Cửa sổ vẫn mở toang để những cơn gió cuối thu mạnh mẽ thổi vào trong
phòng học, trên sàn nhà vẫn có một cô gái mang thân hình mảnh mai nằm
trên đó, quần áo của cô mỗi nơi một cái. Gió thôit càng mạnh làm cho
thân thể nhỏ khẽ run nhẹ, cái lạnh lẽo khiến cô từ từ mở đôi mắt nặng
trịch. Căn phòng không chút ánh đèn, lạnh và tối nhưng dường như Tư Duệ
không cảm thấy sợ hãi. Cái duy nhất mà cô cảm thấy chính là cơn đau lan
tỏa khắp hạ thân, cái nỗi nhục nhã tận tâm can còn hơn cả nỗi sợ hãi. Tư Duệ dùng chút sức mọn chống hai tay ngồi gắng gượng ngồi dậy, đôi mắt
đỏ ửng vô hồn nhìn về phía điện thoại hơn chục cuộc gọi nhỡ của mẹ cô
kèm rất nhiều tin nhắn liên tục hiện lên...
"Mẹ..."
"Sao vậy con gái...bố mẹ đợi con lâu lắm rồi đấy...có chuyện gì sao..."
"Mẹ...con đau lắm..."
Tư Duệ khóc nấc lên, hai tay ôm lấy thân thể nhức mỏi, cô chỉ còn nghe mỗi tiếng tút...tút dài của điện thoại vang lên. Mẹ cô không nói gì, bà biết chắc chắn có chuyện chẳng lành đã xảy ra với đứa con gái mà bà yêu nhất. Với bản năng của một người mẹ, bà chạy ngay đến trường cô học, bảo vệ cũng không hề ngăn cản bà vì ông ta biết vẫn còn một nữ sinh ở trường này. Mẹ Nhã đi thẳng lên lớp Tư Duệ, liền thấy cảnh tượng khiến bà phải hối hận cả đời...
Tư Duệ ngồi đó, không mảnh vải che thân, đôi mắt vô hồn sợ hãi, trên người đầy dấu vết của một trận hoan ái, máu từ giữa hai chân vẫn chưa khô, lẫn máu thấm đầy ra váy học sinh....
Tư Duệ thấy bà tới, nước mắt uất ức lại rơi càng nhiều. Cô cảm thấy bản thân thật hổ thẹn và dơ bẩn, cô muốn nói cho mẹ cô biết là cô đang rất đau, từ tâm hồn lẫn thể xác. Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị nước mắt mặn chát chặn đứng lại, dường như nó muốn nhắc nhở cô rằng:"Mình cô chịu tổn thương là đủ rồi..."
"Mẹ đây...mẹ đây...chúng ta sẽ báo cảnh sát...họ sẽ đòi lại công bằng cho con..."
"Anh ta là Mạc Chính Thần..."
Mẹ Tư Duệ im lặng, cậu ta chính là lý do khiến chồng bà mất việc làm, chính là lý do khiến gia đình bà phải chuyển nhà và cũng chính là lý do khiến Tư Duệ mất ngủ mỗi đêm...nhưng bọn họ không thể làm gì được cả, bây giờ bà lại bất lực nhìn con gái bị tên cầm thú ấy xâm phạm...
"Về nhà nào...con gái..."
Tư Duệ để mặc mẹ cô mang váy áo vào người, cơ thể nhỏ nhắn lại càng run lên dữ dội hơn. Cái lạnh bắt đầu xâm chiếm lấy tâm trí cô, bắt đầu chèn ép khiến cô không thể thở được. Cô ngất hẳn trên tay mẹ Nhã...
Mẹ đưa cô về nhà đã tầm chín giờ tối, bố cô cũng sốt ruột canh ở cửa rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con...
"Trời ơi...con tôi..."
Bố Tư Duệ đau lòng cùng cực khi nhìn thấy con gái, ngay cả ông còn không dám đánh cô dù chỉ là đùa thì hà cớ gì người khác có thể khiến con ông thê thảm như vậy. Huống hồ chi Tư Duệ chỉ mới vừa qua tuổi trưởng thành...
"Phải báo cảnh sát..." "Người hại con gái chúng ta là Mạc Chính Thần đấy...cậu ta là Mạc Chính Thần..."
Mẹ Nhã cũng không kiềm được nhìn con gái khóc nức nở. Bố cô im lặng, ông chỉ biết lặng lẽ đưa con gái vào trong nhà để mẹ cô lau người rồi thay quần áo khác cho cô...
Vì sợ Tư Duệ lại gặp ác mộng nên mẹ Nhã đàng ngủ bên cạnh cô, hi vọng có thể an ủi con gái của bà phần nào...
"A..."
Vẫn như mọi ngày, Tư Duệ tỉnh lại vào ban đêm, nỗi đau thể xác như thức tỉnh cô đó không phải là mộng...đó là sự thật rằng cô đã bị xâm phạm...Mà người đàn ông đó chính là Mạc Chính Thần - nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời cô...
"Ha...ha...ha...xong rồi..."
Mẹ cô nghe thấy tiếng hét lớn cũng mở mắt, lại nhìn thấy cảnh tưởng con gái bà ngồi co ro vào góc phòng khóc nức nở, tay vẫn túm chặt vạt áo...
Tư Duệ nhắm mắt lại, cơ thể bỗng run rẩy từng đợt liên hồi. Sợ hãi chính là cảm giác duy nhất mà Tư Duệ có...
"Duệ nhi...mẹ đây mà..."
Tư Duệ nghe tiếng mẹ gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt có phần xanh xao của bà. Cô vẫn ngồi im để bà tiến lại ôm cô vào lòng mà dỗ dành như lúc cô còn nhỏ...
"Ngủ đi con ngoan...ánh trăng sáng và các vì sao sẽ bảo vệ con...các vị thần sẽ luôn bảo hộ những người xinh đẹp như con...ngủ ngoan nào..."
Mẹ cô vẫn hát những bài hát rời rạc và không vần điệu như vậy, nhưng lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn, cô lại ngả vào lòng bà mà ngủ ngon lành. Mẹ Nhã vuốt tóc cô sang một bên rồi đặt cô nằm lại vị trí cũ...
"Mẹ xin lỗi Duệ nhi...
Trên đời này làm gì có thần tiên mà bà kể cho cô nghe chứ, nhưng bà muốn tạo cho con gái cảm giác yên tâm khi vào đời. Rằng cô sẽ luôn được an toàn và hạnh phúc...
"Mẹ..."
"Sao vậy con gái...bố mẹ đợi con lâu lắm rồi đấy...có chuyện gì sao..."
"Mẹ...con đau lắm..."
Tư Duệ khóc nấc lên, hai tay ôm lấy thân thể nhức mỏi, cô chỉ còn nghe mỗi tiếng tút...tút dài của điện thoại vang lên. Mẹ cô không nói gì, bà biết chắc chắn có chuyện chẳng lành đã xảy ra với đứa con gái mà bà yêu nhất. Với bản năng của một người mẹ, bà chạy ngay đến trường cô học, bảo vệ cũng không hề ngăn cản bà vì ông ta biết vẫn còn một nữ sinh ở trường này. Mẹ Nhã đi thẳng lên lớp Tư Duệ, liền thấy cảnh tượng khiến bà phải hối hận cả đời...
Tư Duệ ngồi đó, không mảnh vải che thân, đôi mắt vô hồn sợ hãi, trên người đầy dấu vết của một trận hoan ái, máu từ giữa hai chân vẫn chưa khô, lẫn máu thấm đầy ra váy học sinh....
Tư Duệ thấy bà tới, nước mắt uất ức lại rơi càng nhiều. Cô cảm thấy bản thân thật hổ thẹn và dơ bẩn, cô muốn nói cho mẹ cô biết là cô đang rất đau, từ tâm hồn lẫn thể xác. Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị nước mắt mặn chát chặn đứng lại, dường như nó muốn nhắc nhở cô rằng:"Mình cô chịu tổn thương là đủ rồi..."
"Mẹ đây...mẹ đây...chúng ta sẽ báo cảnh sát...họ sẽ đòi lại công bằng cho con..."
"Anh ta là Mạc Chính Thần..."
Mẹ Tư Duệ im lặng, cậu ta chính là lý do khiến chồng bà mất việc làm, chính là lý do khiến gia đình bà phải chuyển nhà và cũng chính là lý do khiến Tư Duệ mất ngủ mỗi đêm...nhưng bọn họ không thể làm gì được cả, bây giờ bà lại bất lực nhìn con gái bị tên cầm thú ấy xâm phạm...
"Về nhà nào...con gái..."
Tư Duệ để mặc mẹ cô mang váy áo vào người, cơ thể nhỏ nhắn lại càng run lên dữ dội hơn. Cái lạnh bắt đầu xâm chiếm lấy tâm trí cô, bắt đầu chèn ép khiến cô không thể thở được. Cô ngất hẳn trên tay mẹ Nhã...
Mẹ đưa cô về nhà đã tầm chín giờ tối, bố cô cũng sốt ruột canh ở cửa rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con...
"Trời ơi...con tôi..."
Bố Tư Duệ đau lòng cùng cực khi nhìn thấy con gái, ngay cả ông còn không dám đánh cô dù chỉ là đùa thì hà cớ gì người khác có thể khiến con ông thê thảm như vậy. Huống hồ chi Tư Duệ chỉ mới vừa qua tuổi trưởng thành...
"Phải báo cảnh sát..." "Người hại con gái chúng ta là Mạc Chính Thần đấy...cậu ta là Mạc Chính Thần..."
Mẹ Nhã cũng không kiềm được nhìn con gái khóc nức nở. Bố cô im lặng, ông chỉ biết lặng lẽ đưa con gái vào trong nhà để mẹ cô lau người rồi thay quần áo khác cho cô...
Vì sợ Tư Duệ lại gặp ác mộng nên mẹ Nhã đàng ngủ bên cạnh cô, hi vọng có thể an ủi con gái của bà phần nào...
"A..."
Vẫn như mọi ngày, Tư Duệ tỉnh lại vào ban đêm, nỗi đau thể xác như thức tỉnh cô đó không phải là mộng...đó là sự thật rằng cô đã bị xâm phạm...Mà người đàn ông đó chính là Mạc Chính Thần - nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời cô...
"Ha...ha...ha...xong rồi..."
Mẹ cô nghe thấy tiếng hét lớn cũng mở mắt, lại nhìn thấy cảnh tưởng con gái bà ngồi co ro vào góc phòng khóc nức nở, tay vẫn túm chặt vạt áo...
Tư Duệ nhắm mắt lại, cơ thể bỗng run rẩy từng đợt liên hồi. Sợ hãi chính là cảm giác duy nhất mà Tư Duệ có...
"Duệ nhi...mẹ đây mà..."
Tư Duệ nghe tiếng mẹ gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt có phần xanh xao của bà. Cô vẫn ngồi im để bà tiến lại ôm cô vào lòng mà dỗ dành như lúc cô còn nhỏ...
"Ngủ đi con ngoan...ánh trăng sáng và các vì sao sẽ bảo vệ con...các vị thần sẽ luôn bảo hộ những người xinh đẹp như con...ngủ ngoan nào..."
Mẹ cô vẫn hát những bài hát rời rạc và không vần điệu như vậy, nhưng lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn, cô lại ngả vào lòng bà mà ngủ ngon lành. Mẹ Nhã vuốt tóc cô sang một bên rồi đặt cô nằm lại vị trí cũ...
"Mẹ xin lỗi Duệ nhi...
Trên đời này làm gì có thần tiên mà bà kể cho cô nghe chứ, nhưng bà muốn tạo cho con gái cảm giác yên tâm khi vào đời. Rằng cô sẽ luôn được an toàn và hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.