Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi
Chương 13: Quá đáng
lacyy
20/09/2023
Thay vì lái xe một cách bình thường và có trật tự như những người khác.
Hoàng Cảnh Thiên lại cố tình khiêu khích Hạo Thuần Vương, khiến anh ta
đang có lửa giận trong người như bị bùng nổ. Hai người bọn họ liền đua
xe trên đường cao tốc. Với tốc độ kinh người của hai chiếc siêu xe hàng
đầu thế giới, những chiếc xe cùng tham gia giao thông cũng sợ hãi dừng
hẳn lại. Mà ba người còn lại cũng chẳng chịu thua hai người kia. Cả năm
chiếc xe cứ lao hết tốc lực trên đường cao tốc, nên khoảng thời gian đến nhà Mạc Chính Thần chưa tới hai phút...
Năm người bọn họ đến được biệt thự của Mạc Chính Thần vừa đúng buổi trưa. Đã có quản gia ra cung kính chào đón bọn họ...
"Xin chào các vị..."
Mạc Chính Thần đưa áo khoác ngoài cho quản gia, liền phát hiện dưới bếp truyền lên một mùi hương ngon tuyệt của thức ăn...
"Cô ấy đâu..."
"Nhã tiểu thư sau khi đi dạo vườn hoa thì có nhã hứng muốn vào bếp ạ..."
Mạc Chính Thần nghe xong liền hào hứng, đi thẳng vào bếp để tìm cô. Vừa thấy bóng dáng Nhã Tư Duệ đang chăm chú trang trí cho món ăn cô làm, mái tóc dài được buộc lên ngay ngắn rất giống người vợ đang đợi chồng mìng về. Nghĩ đến đây, tâm Mạc Chính Thần ấm áp lạ lùng liền lao đến ôm chầm lấy cô...
"A..."
Nhã Tư Duệ giật mình xoay người lại liền thấy Mạc Chính Thần, đằng sau cậu ta còn tận bốn người đàn ông khác...
"Ở đây có người lạ..."
Mạc Chính Thần vẫn tham lam hít hà mùi hương hoa còn sót lại của cô, đến nhà anh thì không cần ăn trưa đâu, ăn cơm chó là đủ no luôn rồi...
"Mẹ nó Mạc Chính Thần...chúng tôi đói rồi...cậu bớt lại đi..."
Bốn người bọn họ vào vị trí ngồi, Nhã Tư Duệ đẩy Mạc Chính Thần ra, cười trừ liền mang đồ ăn bày biện đẹp mắt ở trên bàn. Vốn cô định nấu cho cô và người làm một bữa thật ngon khi không có anh ta ở đây. Nhưng xui sao anh ta lại về lúc trưa thế này và còn kéo cả đống người...
"Duệ nhi, ngồi cạnh tôi..."
Nhã Tư Duệ muốn tránh mặt đi chỗ khác, nhưng Mạc Chính Thần đã lên tiếng bảo cô ở lại thì cô đâu dám từ chối...
Hoàng Cảnh Thiên chăm chú nhìn cô, đánh giá tổng quan một lượt. Nhã Tư Duệ không đẹp một cách sắc sảo như các minh tinh hoa hậu anh từng hẹn hò, nhưng cô lại mang nét thanh tú, cuốn hút hơn bất kì thứ gì. Đặc biệt nấu ăn cũng rất ngon nữa bảo sao Mạc Chính Thần không mê đắm...
"Nhã tiểu thư biết Mạc Chính Thần bao nhiêu tuổi không..."
Nhã Tư Duệ khó hiểu khi nghe Cảnh Thiên hỏi, cô tưởng tất cả đều bằng tuổi cô cơ chứ...
"Cậu ta chẳng phải mười tám sao..."
Trần Quân Minh nghe xong liền cười muốn phun cơm đang nhai ra ngoài, cô bé này ngây thơ thật đấy...
"Cô ngây thơ thật đó...cậu ta đã ba mươi rồi..." Nhã Tư Duệ mở to mắt nhìn đám người bọn họ, lại quay sang nhìn Mạc Chính Thần. Không thể không tin lời Trần Quân Minh nói. Vóc dáng anh ta đúng là cao lớn hơn mấy cậu thiếu niên rất nhiều, cả về phương diện kia cũng rất ghê gớm. Nhưng công bằng chỗ nào khi ông trời lại ban cho anh ta cái khuôn mặt yêu nghiệt trẻ mãi không già như thế...
"Cô có phải là Persephone mà cậu ta hay nhắc đến..."
Hoắc Thịnh Đình nhìn Tư Duệ, cô thực sự xinh xắn như hoa mùa xuân vậy...
"Phải...cô ấy chính là Persephone của tôi..."
Mạc Chính Thần không để cô lắc đầu, liền đưa tay kéo cô ôm vào lòng như đánh dấu chủ quyền, mặc dù Tư Duệ chán ghét vô cùng nhưng vẫn phải cố ý ngoan ngoãn...
Đợi tất cả mọi người hỏi xong đâu đấy, cuối cùng Hạo Thuần Vương cũng lên tiếng...
"Cô là tiểu thư của nhà nào vậy...Nhã gia tôi chưa từng nghe đến..."
Nhã Tư Duệ im lặng, tâm trạng cô trở nên phức tạp không rõ, cô cũng chẳng biết trả lời như thế nào. Câu hỏi nghe có vẻ đơn thuần như thế nhưng lọt vào tai cô lại là sự mỉa mai của bọn nhà giàu...
"Mạc Chính Thần...anh quá đáng rồi đấy..."
Nhã Tư Duệ đứng thẳng dậy, cô chỉ tay vào Mạc Chính Thần nói rõ lớn khiến bọn họ giật mình...
"Tôi đã ngoan ngoãn không chống đối anh, anh thì hay rồi...đưa bọn họ tới đây chất vấn tôi..."
Mạc Chính Thần thấy cô khóc lóc cũng chưa hiểu rõ chuyện gì, nhưng đầu tiên cứ phải dỗ dành trước đã...
"Bọn họ chỉ hỏi chơi thôi mà...em đừng để ý..."
Nhã Tư Duệ tức giận đi thẳng lên lầu trước sự ngơ ngác của cả năm người...
"Vương à...cái mồm của cậu hoạt động không đúng chỗ rồi..."
Hoàng Cảnh Thiên nhìn Hạo Thuần Vương cười cười, cư nhiên lại chọc tức cô gái nhỏ của Mạc Chính Thần cơ chứ...
Mạc Chính Thần cũng chả có tâm trạng gì để ăn uống nữa. Hình như anh cũng có chút quá đáng khi đối xử với cô như vậy. Đáng lẽ anh nên nhận ra thái độ khó xử ngay từ đầu của cô mới đúng chứ...
Năm người bọn họ đến được biệt thự của Mạc Chính Thần vừa đúng buổi trưa. Đã có quản gia ra cung kính chào đón bọn họ...
"Xin chào các vị..."
Mạc Chính Thần đưa áo khoác ngoài cho quản gia, liền phát hiện dưới bếp truyền lên một mùi hương ngon tuyệt của thức ăn...
"Cô ấy đâu..."
"Nhã tiểu thư sau khi đi dạo vườn hoa thì có nhã hứng muốn vào bếp ạ..."
Mạc Chính Thần nghe xong liền hào hứng, đi thẳng vào bếp để tìm cô. Vừa thấy bóng dáng Nhã Tư Duệ đang chăm chú trang trí cho món ăn cô làm, mái tóc dài được buộc lên ngay ngắn rất giống người vợ đang đợi chồng mìng về. Nghĩ đến đây, tâm Mạc Chính Thần ấm áp lạ lùng liền lao đến ôm chầm lấy cô...
"A..."
Nhã Tư Duệ giật mình xoay người lại liền thấy Mạc Chính Thần, đằng sau cậu ta còn tận bốn người đàn ông khác...
"Ở đây có người lạ..."
Mạc Chính Thần vẫn tham lam hít hà mùi hương hoa còn sót lại của cô, đến nhà anh thì không cần ăn trưa đâu, ăn cơm chó là đủ no luôn rồi...
"Mẹ nó Mạc Chính Thần...chúng tôi đói rồi...cậu bớt lại đi..."
Bốn người bọn họ vào vị trí ngồi, Nhã Tư Duệ đẩy Mạc Chính Thần ra, cười trừ liền mang đồ ăn bày biện đẹp mắt ở trên bàn. Vốn cô định nấu cho cô và người làm một bữa thật ngon khi không có anh ta ở đây. Nhưng xui sao anh ta lại về lúc trưa thế này và còn kéo cả đống người...
"Duệ nhi, ngồi cạnh tôi..."
Nhã Tư Duệ muốn tránh mặt đi chỗ khác, nhưng Mạc Chính Thần đã lên tiếng bảo cô ở lại thì cô đâu dám từ chối...
Hoàng Cảnh Thiên chăm chú nhìn cô, đánh giá tổng quan một lượt. Nhã Tư Duệ không đẹp một cách sắc sảo như các minh tinh hoa hậu anh từng hẹn hò, nhưng cô lại mang nét thanh tú, cuốn hút hơn bất kì thứ gì. Đặc biệt nấu ăn cũng rất ngon nữa bảo sao Mạc Chính Thần không mê đắm...
"Nhã tiểu thư biết Mạc Chính Thần bao nhiêu tuổi không..."
Nhã Tư Duệ khó hiểu khi nghe Cảnh Thiên hỏi, cô tưởng tất cả đều bằng tuổi cô cơ chứ...
"Cậu ta chẳng phải mười tám sao..."
Trần Quân Minh nghe xong liền cười muốn phun cơm đang nhai ra ngoài, cô bé này ngây thơ thật đấy...
"Cô ngây thơ thật đó...cậu ta đã ba mươi rồi..." Nhã Tư Duệ mở to mắt nhìn đám người bọn họ, lại quay sang nhìn Mạc Chính Thần. Không thể không tin lời Trần Quân Minh nói. Vóc dáng anh ta đúng là cao lớn hơn mấy cậu thiếu niên rất nhiều, cả về phương diện kia cũng rất ghê gớm. Nhưng công bằng chỗ nào khi ông trời lại ban cho anh ta cái khuôn mặt yêu nghiệt trẻ mãi không già như thế...
"Cô có phải là Persephone mà cậu ta hay nhắc đến..."
Hoắc Thịnh Đình nhìn Tư Duệ, cô thực sự xinh xắn như hoa mùa xuân vậy...
"Phải...cô ấy chính là Persephone của tôi..."
Mạc Chính Thần không để cô lắc đầu, liền đưa tay kéo cô ôm vào lòng như đánh dấu chủ quyền, mặc dù Tư Duệ chán ghét vô cùng nhưng vẫn phải cố ý ngoan ngoãn...
Đợi tất cả mọi người hỏi xong đâu đấy, cuối cùng Hạo Thuần Vương cũng lên tiếng...
"Cô là tiểu thư của nhà nào vậy...Nhã gia tôi chưa từng nghe đến..."
Nhã Tư Duệ im lặng, tâm trạng cô trở nên phức tạp không rõ, cô cũng chẳng biết trả lời như thế nào. Câu hỏi nghe có vẻ đơn thuần như thế nhưng lọt vào tai cô lại là sự mỉa mai của bọn nhà giàu...
"Mạc Chính Thần...anh quá đáng rồi đấy..."
Nhã Tư Duệ đứng thẳng dậy, cô chỉ tay vào Mạc Chính Thần nói rõ lớn khiến bọn họ giật mình...
"Tôi đã ngoan ngoãn không chống đối anh, anh thì hay rồi...đưa bọn họ tới đây chất vấn tôi..."
Mạc Chính Thần thấy cô khóc lóc cũng chưa hiểu rõ chuyện gì, nhưng đầu tiên cứ phải dỗ dành trước đã...
"Bọn họ chỉ hỏi chơi thôi mà...em đừng để ý..."
Nhã Tư Duệ tức giận đi thẳng lên lầu trước sự ngơ ngác của cả năm người...
"Vương à...cái mồm của cậu hoạt động không đúng chỗ rồi..."
Hoàng Cảnh Thiên nhìn Hạo Thuần Vương cười cười, cư nhiên lại chọc tức cô gái nhỏ của Mạc Chính Thần cơ chứ...
Mạc Chính Thần cũng chả có tâm trạng gì để ăn uống nữa. Hình như anh cũng có chút quá đáng khi đối xử với cô như vậy. Đáng lẽ anh nên nhận ra thái độ khó xử ngay từ đầu của cô mới đúng chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.