Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi
Chương 28: Thời gian tàn nhẫn
lacyy
20/09/2023
Tư Duệ chật vật suốt bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dọn xong cái nhà
kho không khác bãi rác kia. Ánh sáng len lỏi qua ô cửa thông gió đã tắt
từ khi nào mà cô không hề hay biết. Tư Duệ vội lấy vạt áo thấm nhẹ mồ
hôi trên trán, cô ngồi dựa lưng vào tường thở nhẹ, trong đầu trống rỗng
không nghĩ được gì ngoài việc cô đang rất đói...
Cánh cửa theo lực đạo lớn mở toang ra, ánh sáng từ đèn điện tràn vào phòng khiến cô hơi chói mắt liền nhíu mi. Tiếp đến là giọng nói đanh thép của bà quản lý...
"Ồ...cũng làm được việc phết...mày cút về được rồi..."
Nhã Tư Duệ chống hai tay đứng dậy, cô mệt đến mức không mở nổi miệng, cầm vội túi lục xem điện thoại cô còn ở đây hay không...
"Điện thoại của tôi đâu..."
Trước ánh mắt có vài khó chịu của Tư Duệ, bà ta buộc miệng nói...
"Tiểu thư Lena đã mang đi rồi..."
Nhã Tư Duệ vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô thật sự xem Lena là bạn thân ở nơi xứ người này, nhưng sao cô ta lại đối xử với cô như vậy. Mục đích Lena làm những chuyện này là có ý gì...
Tư Duệ không bắt được xe nên cô buộc phải đi bộ về ký túc xá. Trời về đêm càng trở lạnh mà trên người cô chỉ độc một chiếc áo len mỏng, từng cơn gió thổi nhẹ làm những tán cây bên đường rung chuyển, một vài chiếc lá già rơi xuống. Từng sự việc diễn ra chầm chậm một cách lặng lẽ theo thời gian, nhưng Tư Duệ nào đâu còn tâm trạng để chú ý kia chứ...
Cô về được ký túc xá đã gần mười giờ tối, nhìn từ xa đã thấy bóng dáng Lena đứng đằng xe vẫy tay với cô. Tư Duệ bình tĩnh đối diện với cô ta, lắng nghe thật kỹ những lời giả tạo sắp được cô ta thốt ra...
"Ôi tớ lo lắng cho cậu quá...cậu đi đâu mà tận mười giờ mới về thế này..."
"Điện thoại của tôi đâu..."
Lena vẫn giả vờ như không hiểu chuyện gì càng làm Tư Duệ cảm thấy khó chịu...
"Điện thoại gì cơ chứ..."
"Cất cái bộ mặt giả tạo đấy của cô đi, mau đưa điện thoại cho tôi..."
Đến giờ phút này dường như Lena không thể diễn nổi nữa, cô ta cười khinh miệt nhìn quét khắp cơ thể vẫn còn bẩn của Tư Duệ, miệt thị lên tiếng...
"Tôi ném rồi...có vấn đề gì không..."
"Cô dám..."
"Haha...tại sao không chứ...tôi đền cô cái mới là được chứ gì..."
Tư Duệ không kìm nổi nữa, nước mắt cô rơi lã cha trên khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi, cô và Lena không thù không oán vậy hà cớ gì cô ta lại đối cứ tệ bạc với cô như vậy...
"Tôi đã đụng chạm gì đến cô chứ...tại sao lại nhằm vào tôi..."
"Ôi đúng là tôi và cô không quen không biết, nhưng tôi nhận được lệnh phải chèn ép cô ở nơi này, cho cô sống đau khổ trong suốt bốn năm đại học..."
Lena cười trong lòng, đương nhiên đây là cơ hội tốt để cô ta làm tăng lên sự thù hận của Tư Duệ đối với Mạc Chính Thần. Khiến Tư Duệ chán ghét và rời xa Mạc Chính Thần mãi mãi...
"Là Mạc Chính Thần bảo cô làm vậy sao..."
"Đúng thế đấy..."
Tư Duệ im lặng một hồi, tâm cô dường như chết hoàn toàn, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào đến mức đáng thương hơn bao giờ hết...
"Cô hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến anh ta, vì nhờ anh ta mà tôi biết thế giới này không hề có màu hồng..."
Tư Duệ lặng lẽ đi vào ký túc xá, cô chỉ dám ngồi ngoài cửa nức nở một mình, nếu cô khóc lớn tiếng sẽ lại làm phiền các bạn cùng phòng. Cô sẽ phải làm thế nào đây, chuyện tồi tệ tiếp theo mà Tư Duệ phải đối mặt là gì nữa đây...
Mạc Chính Thần hành hạ cô chưa đủ hay sao, anh ta bảo tha cho cô rồi mà tại sao lại đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ anh ta không có được cô liền nảy sinh lòng thù hận hãm hại cô hay sao...
Chẳng ai bảo vệ cô nữa rồi, cô cũng chẳng liên lạc được với Lạc Phong, anh cũng bỏ cô rồi. Cô đơn ập đến một lần nữa khiến Tư Duệ càng lún sâu vào tuyệt vọng, cô ghét chính bản thân mình yếu đuối thấp hèn, cô ghét cái thế giới mà ông trời cho cô, cô ghét mỗi khi đêm về lại tủi thân mà khóc...
Tư Duệ nhớ lại những lúc cô còn bé, vô lo vô nghĩ mà đi chơi cùng bạn bè, về nhà là có mẹ nấu cơm cho ăn, bố mua cho vài con gấu bông để trang trí. Hồi đấy cô cũng có tất cả như bao người, nhưng thời gian tàn nhẫn lắm, cướp đi từng thứ mà cô yêu nhất để rồi càng lớn, cô mới biết mình không còn gì cả...
Cánh cửa theo lực đạo lớn mở toang ra, ánh sáng từ đèn điện tràn vào phòng khiến cô hơi chói mắt liền nhíu mi. Tiếp đến là giọng nói đanh thép của bà quản lý...
"Ồ...cũng làm được việc phết...mày cút về được rồi..."
Nhã Tư Duệ chống hai tay đứng dậy, cô mệt đến mức không mở nổi miệng, cầm vội túi lục xem điện thoại cô còn ở đây hay không...
"Điện thoại của tôi đâu..."
Trước ánh mắt có vài khó chịu của Tư Duệ, bà ta buộc miệng nói...
"Tiểu thư Lena đã mang đi rồi..."
Nhã Tư Duệ vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô thật sự xem Lena là bạn thân ở nơi xứ người này, nhưng sao cô ta lại đối xử với cô như vậy. Mục đích Lena làm những chuyện này là có ý gì...
Tư Duệ không bắt được xe nên cô buộc phải đi bộ về ký túc xá. Trời về đêm càng trở lạnh mà trên người cô chỉ độc một chiếc áo len mỏng, từng cơn gió thổi nhẹ làm những tán cây bên đường rung chuyển, một vài chiếc lá già rơi xuống. Từng sự việc diễn ra chầm chậm một cách lặng lẽ theo thời gian, nhưng Tư Duệ nào đâu còn tâm trạng để chú ý kia chứ...
Cô về được ký túc xá đã gần mười giờ tối, nhìn từ xa đã thấy bóng dáng Lena đứng đằng xe vẫy tay với cô. Tư Duệ bình tĩnh đối diện với cô ta, lắng nghe thật kỹ những lời giả tạo sắp được cô ta thốt ra...
"Ôi tớ lo lắng cho cậu quá...cậu đi đâu mà tận mười giờ mới về thế này..."
"Điện thoại của tôi đâu..."
Lena vẫn giả vờ như không hiểu chuyện gì càng làm Tư Duệ cảm thấy khó chịu...
"Điện thoại gì cơ chứ..."
"Cất cái bộ mặt giả tạo đấy của cô đi, mau đưa điện thoại cho tôi..."
Đến giờ phút này dường như Lena không thể diễn nổi nữa, cô ta cười khinh miệt nhìn quét khắp cơ thể vẫn còn bẩn của Tư Duệ, miệt thị lên tiếng...
"Tôi ném rồi...có vấn đề gì không..."
"Cô dám..."
"Haha...tại sao không chứ...tôi đền cô cái mới là được chứ gì..."
Tư Duệ không kìm nổi nữa, nước mắt cô rơi lã cha trên khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi, cô và Lena không thù không oán vậy hà cớ gì cô ta lại đối cứ tệ bạc với cô như vậy...
"Tôi đã đụng chạm gì đến cô chứ...tại sao lại nhằm vào tôi..."
"Ôi đúng là tôi và cô không quen không biết, nhưng tôi nhận được lệnh phải chèn ép cô ở nơi này, cho cô sống đau khổ trong suốt bốn năm đại học..."
Lena cười trong lòng, đương nhiên đây là cơ hội tốt để cô ta làm tăng lên sự thù hận của Tư Duệ đối với Mạc Chính Thần. Khiến Tư Duệ chán ghét và rời xa Mạc Chính Thần mãi mãi...
"Là Mạc Chính Thần bảo cô làm vậy sao..."
"Đúng thế đấy..."
Tư Duệ im lặng một hồi, tâm cô dường như chết hoàn toàn, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào đến mức đáng thương hơn bao giờ hết...
"Cô hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến anh ta, vì nhờ anh ta mà tôi biết thế giới này không hề có màu hồng..."
Tư Duệ lặng lẽ đi vào ký túc xá, cô chỉ dám ngồi ngoài cửa nức nở một mình, nếu cô khóc lớn tiếng sẽ lại làm phiền các bạn cùng phòng. Cô sẽ phải làm thế nào đây, chuyện tồi tệ tiếp theo mà Tư Duệ phải đối mặt là gì nữa đây...
Mạc Chính Thần hành hạ cô chưa đủ hay sao, anh ta bảo tha cho cô rồi mà tại sao lại đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ anh ta không có được cô liền nảy sinh lòng thù hận hãm hại cô hay sao...
Chẳng ai bảo vệ cô nữa rồi, cô cũng chẳng liên lạc được với Lạc Phong, anh cũng bỏ cô rồi. Cô đơn ập đến một lần nữa khiến Tư Duệ càng lún sâu vào tuyệt vọng, cô ghét chính bản thân mình yếu đuối thấp hèn, cô ghét cái thế giới mà ông trời cho cô, cô ghét mỗi khi đêm về lại tủi thân mà khóc...
Tư Duệ nhớ lại những lúc cô còn bé, vô lo vô nghĩ mà đi chơi cùng bạn bè, về nhà là có mẹ nấu cơm cho ăn, bố mua cho vài con gấu bông để trang trí. Hồi đấy cô cũng có tất cả như bao người, nhưng thời gian tàn nhẫn lắm, cướp đi từng thứ mà cô yêu nhất để rồi càng lớn, cô mới biết mình không còn gì cả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.