Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi
Chương 7: Tôi không thích cậu
lacyy
20/09/2023
Lạc Phong ôm Tư Duệ vào lòng, cho cô cảm giác yên tâm hơn bao giờ hết.
Tâm trí Nhã Tư Duệ hiện tại chỉ nghĩ về một mình Lạc Phong, nghĩ về
những khoảng khắc đẹp đẽ của cả hai. Nhưng thân thể nhỏ bé vẫn không
khỏi run lên vì lạnh...
Rầm...!
Cánh cửa phòng đột nhiên bị một lực đẩy mạnh ra, khoảng hơn năm sáu người mang vẻ mặt băng lãnh tiến vào, Mạc Chính Thần đưa ánh mắt không mang chút tình cảm nào nhìn cặp đôi đang ôm nhau trước mặt, anh dán chặt mắt lên bộ đồ cô đang mặc, lại nhìn khuôn mặt có chút ửng hồng kia liền cười lớn tiếng...
"Đặc sắc thật...Duệ nhi thân yêu à..."
Tư Duệ càng thêm sợ hãi núp vào lòng Lạc Phong, cô không dám nhìn thẳng vào mắt tên điên kia, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cô dám khẳng định trong đầu Mạc Chính Thần là hình ảnh cô cùng Lạc Phong âu yếm...
"Mau mau đưa Duệ nhi của chúng ta về nhà nào..."
Mệnh lệnh được phát ra từ chủ nhân, bọn họ nào dám làm trái, liền nhanh chóng tiến lại không chế Tư Duệ cùng Lạc Phong. Lạc Phong cũng không yếu thế hơn, anh cũng đáp trả nhưng sức của một mình anh không thể nào bằng mấy người bọn họ.
"Mạc Chính Thần...khốn...nạn..."
Tư Duệ vừa sợ vừa tức nhìn Mạc Chính Thần mắng chửi. Nhưng ngay sau đó lại bị người của Mạc Chính Thần đánh ngất, ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh ...
"Vương thiếu à... chẳng phải lúc trước tôi đã cảnh cáo rồi sao...đừng mơ tưởng đến Tư Duệ nữa...nhưng cậu không hề nghe lọt tai..."
Mạc Chính Thần phất nhẹ tay, bọn người kia liền hiểu ý cho Lạc Phong một trận, không chết được nhưng sống cũng rất khổ sở, xong việc liền ném trước cửa Vương thị, xem như đây là lần cảnh cáo thứ hai...
Về phần Tư Duệ, lúc cô tỉnh dậy đã ở một nên xa lạ, căn phòng chỉ có hai màu chủ đạo là xám và đen. Cô khẽ đưa tay xoa đầu thì liền phát hiện có dây xích nối liền tay với giường. Ngay cả chân cũng bị y như vậy. Cô chẳng biết lý trí nào mách bảo đây là nơi ở của anh ta...
"Đây là nhà của Mạc Chính Thần..."
Cánh cửa được anh nhẹ nhàng đẩy ra, tay còn bưng một khay đồ ăn nhẹ...
"Duệ nhi thức rồi à..."
Tư Duệ liếc mắt đi chỗ khác, khó khăn mở miệng...
"Anh làm vậy có ý gì..."
Mạc Chính Thần không vội trả lời, anh đặt khay đồ ăn xuống cạnh cô, giọng nói phát ra có phần hối hận...
"Tôi xin lỗi vì những chuyện đã làm với cậu, tôi thật sự không muốn cậu tiếp xúc với bất ai khác ngoài tôi..." Tư Duệ khó hiểu nhìn Mạc Chính Thần, xin lỗi cô mà xích cô lại là có ý gì, còn đánh Lạc Phong đến mức trọng thương.
Đột nhiên Mạc Chính Thần nắm chặt hai vai cô lại, bắt ép cô nhìn vào mắt mình, trịnh trọng tuyên bố...
"Hình như tôi thích cậu mất rồi...cậu phải ở bên cạnh tôi...vĩnh viễn ở bên cạnh tôi..."
Tư Duệ nhìn con người mất kiểm soát trước mặt, không giống Mạc Chính Thần chút nào. Anh ta hiện tại không khác gì một tên biến thái cuồng chiếm hữu, trong lòng Tư Duệ dâng lên cảm giác sợ hãi cùng cực, giọng nói cũng run rẩy vài phần...
"Không...tôi không thích cậu..."
Mạc Chính Thần nghe xong liền cười lớn, anh dường như không thể bình tĩnh thương lượng nữa rồi, Duệ nhi nói không thích anh. Cuộc đời Mạc Chính Thần muốn gì mà chẳng được, huống chi chỉ là một người phụ nữ...
"Mẹ nó Duệ nhi à...cô đang chọc tức tôi à..."
Mạc Chính Thần nắm chặt tóc Tư Duệ kéo mạnh xuống, ép cô nhìn vào màn hình điện thoại, bên trong chứa đoạn clip Lạc Phong bị người của Mạc Chính Thần đánh đập không thương tiếc, cô nghe tiếng Lạc Phong đau đớn nhưng bản thân quá yếu đuối không thể làm gì được, nước mắt cô lại rơi xuống một cách đau lòng...
"Cô mà không ngoan ngoãn phục vụ tôi cho tốt, thì người tiếp theo là cha mẹ cô đấy..."
"Không...đừng...đừng làm hại họ mà..."
Tư Duệ liên tục lắc đầu nhưng Mạc Chính Thần vẫn không thay đổi biểu cảm, trực tiếp bế cô ngồi trên người mình, dây xích được anh tháo lỏng ra...
"Lại đây...hôn tôi..."
Tư Duệ đương nhiên lắc đầu, cô ghét anh ta, hay nói cách khác chính là kinh tởm. Mà việc hai người hôn nhau nên xuất phát từ sự tự nguyện và từ tình yêu của đối phương, trong khi cô là đang bị ép ...
"Chống đối sao..."
Tư Duệ lại lắc đầu, cô biết anh ta không hề nói đùa, liền nặng nề chống tay xuống, từ từ tiến lại gần môi của Mạc Chính Thần nhưng nước mắt vẫn rơi khiến anh ta khó chịu chau mày...
Mạc Chính Thần ghét phải chờ đợi bất cứ điều gì, huống chi là con mồi ngon lành trước mặt đang tự dâng đến miệng, nhanh chóng đè Tư Duệ xuống dưới thân mà hôn môi điên cuồng, hay nói đúng hơn là muốn cắn nát môi cô. Cắn đến mức nó chảy máu liền buông cô ra để Tư Duệ kịp lấy lại hơi thở. Mạc Chính Thần khẽ cúi xuống thì thầm bên tai Tư Duệ khiến cô càng thêm phần sợ hãi...
"Đêm nay tôi sẽ chơi chết cô...chơi đến khi nào cô thích tôi thì thôi..."
Rầm...!
Cánh cửa phòng đột nhiên bị một lực đẩy mạnh ra, khoảng hơn năm sáu người mang vẻ mặt băng lãnh tiến vào, Mạc Chính Thần đưa ánh mắt không mang chút tình cảm nào nhìn cặp đôi đang ôm nhau trước mặt, anh dán chặt mắt lên bộ đồ cô đang mặc, lại nhìn khuôn mặt có chút ửng hồng kia liền cười lớn tiếng...
"Đặc sắc thật...Duệ nhi thân yêu à..."
Tư Duệ càng thêm sợ hãi núp vào lòng Lạc Phong, cô không dám nhìn thẳng vào mắt tên điên kia, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cô dám khẳng định trong đầu Mạc Chính Thần là hình ảnh cô cùng Lạc Phong âu yếm...
"Mau mau đưa Duệ nhi của chúng ta về nhà nào..."
Mệnh lệnh được phát ra từ chủ nhân, bọn họ nào dám làm trái, liền nhanh chóng tiến lại không chế Tư Duệ cùng Lạc Phong. Lạc Phong cũng không yếu thế hơn, anh cũng đáp trả nhưng sức của một mình anh không thể nào bằng mấy người bọn họ.
"Mạc Chính Thần...khốn...nạn..."
Tư Duệ vừa sợ vừa tức nhìn Mạc Chính Thần mắng chửi. Nhưng ngay sau đó lại bị người của Mạc Chính Thần đánh ngất, ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh ...
"Vương thiếu à... chẳng phải lúc trước tôi đã cảnh cáo rồi sao...đừng mơ tưởng đến Tư Duệ nữa...nhưng cậu không hề nghe lọt tai..."
Mạc Chính Thần phất nhẹ tay, bọn người kia liền hiểu ý cho Lạc Phong một trận, không chết được nhưng sống cũng rất khổ sở, xong việc liền ném trước cửa Vương thị, xem như đây là lần cảnh cáo thứ hai...
Về phần Tư Duệ, lúc cô tỉnh dậy đã ở một nên xa lạ, căn phòng chỉ có hai màu chủ đạo là xám và đen. Cô khẽ đưa tay xoa đầu thì liền phát hiện có dây xích nối liền tay với giường. Ngay cả chân cũng bị y như vậy. Cô chẳng biết lý trí nào mách bảo đây là nơi ở của anh ta...
"Đây là nhà của Mạc Chính Thần..."
Cánh cửa được anh nhẹ nhàng đẩy ra, tay còn bưng một khay đồ ăn nhẹ...
"Duệ nhi thức rồi à..."
Tư Duệ liếc mắt đi chỗ khác, khó khăn mở miệng...
"Anh làm vậy có ý gì..."
Mạc Chính Thần không vội trả lời, anh đặt khay đồ ăn xuống cạnh cô, giọng nói phát ra có phần hối hận...
"Tôi xin lỗi vì những chuyện đã làm với cậu, tôi thật sự không muốn cậu tiếp xúc với bất ai khác ngoài tôi..." Tư Duệ khó hiểu nhìn Mạc Chính Thần, xin lỗi cô mà xích cô lại là có ý gì, còn đánh Lạc Phong đến mức trọng thương.
Đột nhiên Mạc Chính Thần nắm chặt hai vai cô lại, bắt ép cô nhìn vào mắt mình, trịnh trọng tuyên bố...
"Hình như tôi thích cậu mất rồi...cậu phải ở bên cạnh tôi...vĩnh viễn ở bên cạnh tôi..."
Tư Duệ nhìn con người mất kiểm soát trước mặt, không giống Mạc Chính Thần chút nào. Anh ta hiện tại không khác gì một tên biến thái cuồng chiếm hữu, trong lòng Tư Duệ dâng lên cảm giác sợ hãi cùng cực, giọng nói cũng run rẩy vài phần...
"Không...tôi không thích cậu..."
Mạc Chính Thần nghe xong liền cười lớn, anh dường như không thể bình tĩnh thương lượng nữa rồi, Duệ nhi nói không thích anh. Cuộc đời Mạc Chính Thần muốn gì mà chẳng được, huống chi chỉ là một người phụ nữ...
"Mẹ nó Duệ nhi à...cô đang chọc tức tôi à..."
Mạc Chính Thần nắm chặt tóc Tư Duệ kéo mạnh xuống, ép cô nhìn vào màn hình điện thoại, bên trong chứa đoạn clip Lạc Phong bị người của Mạc Chính Thần đánh đập không thương tiếc, cô nghe tiếng Lạc Phong đau đớn nhưng bản thân quá yếu đuối không thể làm gì được, nước mắt cô lại rơi xuống một cách đau lòng...
"Cô mà không ngoan ngoãn phục vụ tôi cho tốt, thì người tiếp theo là cha mẹ cô đấy..."
"Không...đừng...đừng làm hại họ mà..."
Tư Duệ liên tục lắc đầu nhưng Mạc Chính Thần vẫn không thay đổi biểu cảm, trực tiếp bế cô ngồi trên người mình, dây xích được anh tháo lỏng ra...
"Lại đây...hôn tôi..."
Tư Duệ đương nhiên lắc đầu, cô ghét anh ta, hay nói cách khác chính là kinh tởm. Mà việc hai người hôn nhau nên xuất phát từ sự tự nguyện và từ tình yêu của đối phương, trong khi cô là đang bị ép ...
"Chống đối sao..."
Tư Duệ lại lắc đầu, cô biết anh ta không hề nói đùa, liền nặng nề chống tay xuống, từ từ tiến lại gần môi của Mạc Chính Thần nhưng nước mắt vẫn rơi khiến anh ta khó chịu chau mày...
Mạc Chính Thần ghét phải chờ đợi bất cứ điều gì, huống chi là con mồi ngon lành trước mặt đang tự dâng đến miệng, nhanh chóng đè Tư Duệ xuống dưới thân mà hôn môi điên cuồng, hay nói đúng hơn là muốn cắn nát môi cô. Cắn đến mức nó chảy máu liền buông cô ra để Tư Duệ kịp lấy lại hơi thở. Mạc Chính Thần khẽ cúi xuống thì thầm bên tai Tư Duệ khiến cô càng thêm phần sợ hãi...
"Đêm nay tôi sẽ chơi chết cô...chơi đến khi nào cô thích tôi thì thôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.