Cuồng Luyến Chi Ái 2: 99 Ngày Yêu Anh
Chương 61: Tiểu Đậu Đậu đòi ăn chứ không phải tôi
lacyy
28/08/2021
Trần Quân Minh giải quyết công việc xong đâu đấy đã gần tám giờ tối, anh vội thu xếp tài liệu liền nhanh chóng đến cửa hàng của Bạch Linh để mua bánh cho Nhược An...
"Cho tôi một phần bánh kem socola chảy và một phần cupcake..."
Nhân viên của tiệm thấy người đàn ông vô cùng tiêu sái trước mặt liền cố tình làm thật chậm để được ngắm anh lâu hơn. Đến khi thanh toán liền bạo dạn hỏi...
"Anh...anh đẹp trai thật đấy...có thể cho em xin Wechat được không..."
Trần Quân Minh nhận lấy bánh kem cùng tiền thối, lạnh nhạt phun ra mấy chữ...
"Tôi có con rồi..."
Trần Quân Minh nhanh chóng rời đi trước sự tiếc nuối của cô nhân viên, ra khỏi cửa liền đụng trúng Bạch Linh đang bước vào...
"Trần Quân Minh ăn bánh ngọt ở tiệm tôi...? Đùa hả..."
Bạch Linh không thể tin vào mắt mình, khi cô nhìn thấy cái thứ anh xách trên tay, cùng khuôn mặt vui vẻ kia...
"À...vợ tôi muốn ăn nên tôi mua cho cô ấy...chứ cho tiền tôi cũng chẳng đến cái tiệm bánh kem bé tí của cô đâu..."
Bạch Linh muốn đấm Trần Quân Minh thật mạnh nhưng anh ta đã bỏ đi mất. Khuôn mặt liền có chút không vui vẻ mấy tiến vào trong...
"Cái tên vô lại khó ưa..."
Nhân viên để ý thấy cuộc trò chuyện của Bạch Linh cùng Trần Quân Minh, liền bạo dạn hỏi...
"Chị quen anh ấy à...đẹp trai thật đấy nhưng tiếc có vợ con rồi..."
Bạch Linh gõ nhẹ lên trái nhân viên, liền mỉm cười...
"Lúc trước vợ anh ta làm thêm ở đây...nhưng sao em biết anh ta có con rồi..."
"Hồi nãy em muốn xin Wechat thì anh ta nói mình có con rồi nên không cho..."
Bạch Linh còn chưa biết chuyện này mà người ngoài đã biết trước rồi. Nhưng không ngờ Nhược An lại mang thai sớm như vậy, thân phận thật sự cũng đặc biệt lắm đấy chứ...
Trần Quân Minh vội vàng bước vào biệt thự đã thấy Nhược An ngồi đợi sẵn trên bàn ăn, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy anh...
"Anh về trễ vậy...tiểu Đậu Đậu đói lắm rồi này..."
Trần Quân Minh liền mỉm cười vui vẻ, anh lấy bánh ra đặt trước mặt Nhược An để cô ăn tối...
"Những thứ bổ dưỡng thì em không ăn được...mà mấy cái bánh kẹo ven đường lại ăn ngon như thế..."
Nhược An vừa xúc ăn vừa cãi lại lời nói của Trần Quân Minh...
"Không phải tôi thích ăn...là tiểu Đậu Đậu đòi ăn..."
Nhược An gọi đứa bé là tiểu Đậu Đậu, vì trên giấy siêu âm có chụp hình cái thứ bé tí trong bụng cô, trông nó giống *** *** *** nên cô mới gọi nó như thế...
"Anh cũng muốn ăn hả...nhưng tôi không chia cho anh đâu...tôi còn đói lắm...à không...tiểu Đậu Đậu còn đói lắm..."
Trần Quân Minh liền cười ra tiếng trước câu nói ngây thơ của Nhược An, anh liền xoa đầu cô...
"Hồi nãy anh đi mua bánh cho em, còn được nhân viên xin Wechat cơ đấy..."
Nhược An gật gật đầu cho có, sau một lúc nghĩ lại mới cau mày hỏi...
"Cái gì cơ...à không, anh trả lời người ta làm sao..."
"Anh bảo anh có con rồi..."
Nhược An liền cười vui vẻ liền xoa xoa chiếc bụng có chút tròn tròn vì ăn no của cô...
"Tiểu Đậu Đậu thấy cha con giỏi chưa, nếu cha con mà cho cô nhân viên ấy Wechat...mẹ khẳng định sẽ úp cái bánh kem này vào khuôn mặt đẹp trai của cha con đấy..."
Trần Quân Minh thu lại nụ cười vui vẻ, anh lấy cớ phải đi tắm rửa liền chuồn lên lầu trước. Đúng là bị khuôn mặt xinh xắn kia của Nhược An lừa mới quên thân phận thật sự của cô chứ...
"Anh nhớ tắm nước nóng nhé...tối rồi dễ bị cảm lắm..."
Nhược An cũng thuận tiện lên phòng nghỉ ngơi liền lên tiếng nhắc nhở Trần Quân Minh...
"Em lo cho anh à...quan tâm anh lắm đúng không vợ..."
Nhược An nhìn nam nhân chỉ quấn mỗi cái khăn mỏng ngang hông cũng không bất ngờ mấy, đâu phải cô chưa từng nhìn qua bao giờ mà xấu hổ như mấy đứa con gái khác...
"Tôi sợ con tôi mồ côi thôi, vả lại thời nay kiếm được ai đó nuôi con kẻ khác cũng khó lắm..."
"Sao em độc mồm thế hả..."
Trần Quân Minh cau mày nhìn chằm chằm khuôn mặt bất cần của Nhược An. Cô liền bĩu môi không quan tâm liền đi về phòng của mình...
"Em mà dịu dàng tí có phải tốt hơn không..."
Nhược An quay lại liếc Trần Quân Minh, giọng nói liền châm chọc...
"Thích dịu dàng thì đi mà tìm cái người xin Wechat của anh ở cửa hàng vừa nãy nhá...còn tôi chỉ hận không thể bắn cái thứ giữa hai chân của anh thôi..."
Trần Quân Minh câm nín không dám nói thêm câu nào nữa. Anh thật sự có chút cảm giác sợ hãi khi đối diện với Nhược An, dù cô đang mang thai nhưng sức công kích không hề suy giảm...
Like sau mỗi chương nhé ????
"Cho tôi một phần bánh kem socola chảy và một phần cupcake..."
Nhân viên của tiệm thấy người đàn ông vô cùng tiêu sái trước mặt liền cố tình làm thật chậm để được ngắm anh lâu hơn. Đến khi thanh toán liền bạo dạn hỏi...
"Anh...anh đẹp trai thật đấy...có thể cho em xin Wechat được không..."
Trần Quân Minh nhận lấy bánh kem cùng tiền thối, lạnh nhạt phun ra mấy chữ...
"Tôi có con rồi..."
Trần Quân Minh nhanh chóng rời đi trước sự tiếc nuối của cô nhân viên, ra khỏi cửa liền đụng trúng Bạch Linh đang bước vào...
"Trần Quân Minh ăn bánh ngọt ở tiệm tôi...? Đùa hả..."
Bạch Linh không thể tin vào mắt mình, khi cô nhìn thấy cái thứ anh xách trên tay, cùng khuôn mặt vui vẻ kia...
"À...vợ tôi muốn ăn nên tôi mua cho cô ấy...chứ cho tiền tôi cũng chẳng đến cái tiệm bánh kem bé tí của cô đâu..."
Bạch Linh muốn đấm Trần Quân Minh thật mạnh nhưng anh ta đã bỏ đi mất. Khuôn mặt liền có chút không vui vẻ mấy tiến vào trong...
"Cái tên vô lại khó ưa..."
Nhân viên để ý thấy cuộc trò chuyện của Bạch Linh cùng Trần Quân Minh, liền bạo dạn hỏi...
"Chị quen anh ấy à...đẹp trai thật đấy nhưng tiếc có vợ con rồi..."
Bạch Linh gõ nhẹ lên trái nhân viên, liền mỉm cười...
"Lúc trước vợ anh ta làm thêm ở đây...nhưng sao em biết anh ta có con rồi..."
"Hồi nãy em muốn xin Wechat thì anh ta nói mình có con rồi nên không cho..."
Bạch Linh còn chưa biết chuyện này mà người ngoài đã biết trước rồi. Nhưng không ngờ Nhược An lại mang thai sớm như vậy, thân phận thật sự cũng đặc biệt lắm đấy chứ...
Trần Quân Minh vội vàng bước vào biệt thự đã thấy Nhược An ngồi đợi sẵn trên bàn ăn, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy anh...
"Anh về trễ vậy...tiểu Đậu Đậu đói lắm rồi này..."
Trần Quân Minh liền mỉm cười vui vẻ, anh lấy bánh ra đặt trước mặt Nhược An để cô ăn tối...
"Những thứ bổ dưỡng thì em không ăn được...mà mấy cái bánh kẹo ven đường lại ăn ngon như thế..."
Nhược An vừa xúc ăn vừa cãi lại lời nói của Trần Quân Minh...
"Không phải tôi thích ăn...là tiểu Đậu Đậu đòi ăn..."
Nhược An gọi đứa bé là tiểu Đậu Đậu, vì trên giấy siêu âm có chụp hình cái thứ bé tí trong bụng cô, trông nó giống *** *** *** nên cô mới gọi nó như thế...
"Anh cũng muốn ăn hả...nhưng tôi không chia cho anh đâu...tôi còn đói lắm...à không...tiểu Đậu Đậu còn đói lắm..."
Trần Quân Minh liền cười ra tiếng trước câu nói ngây thơ của Nhược An, anh liền xoa đầu cô...
"Hồi nãy anh đi mua bánh cho em, còn được nhân viên xin Wechat cơ đấy..."
Nhược An gật gật đầu cho có, sau một lúc nghĩ lại mới cau mày hỏi...
"Cái gì cơ...à không, anh trả lời người ta làm sao..."
"Anh bảo anh có con rồi..."
Nhược An liền cười vui vẻ liền xoa xoa chiếc bụng có chút tròn tròn vì ăn no của cô...
"Tiểu Đậu Đậu thấy cha con giỏi chưa, nếu cha con mà cho cô nhân viên ấy Wechat...mẹ khẳng định sẽ úp cái bánh kem này vào khuôn mặt đẹp trai của cha con đấy..."
Trần Quân Minh thu lại nụ cười vui vẻ, anh lấy cớ phải đi tắm rửa liền chuồn lên lầu trước. Đúng là bị khuôn mặt xinh xắn kia của Nhược An lừa mới quên thân phận thật sự của cô chứ...
"Anh nhớ tắm nước nóng nhé...tối rồi dễ bị cảm lắm..."
Nhược An cũng thuận tiện lên phòng nghỉ ngơi liền lên tiếng nhắc nhở Trần Quân Minh...
"Em lo cho anh à...quan tâm anh lắm đúng không vợ..."
Nhược An nhìn nam nhân chỉ quấn mỗi cái khăn mỏng ngang hông cũng không bất ngờ mấy, đâu phải cô chưa từng nhìn qua bao giờ mà xấu hổ như mấy đứa con gái khác...
"Tôi sợ con tôi mồ côi thôi, vả lại thời nay kiếm được ai đó nuôi con kẻ khác cũng khó lắm..."
"Sao em độc mồm thế hả..."
Trần Quân Minh cau mày nhìn chằm chằm khuôn mặt bất cần của Nhược An. Cô liền bĩu môi không quan tâm liền đi về phòng của mình...
"Em mà dịu dàng tí có phải tốt hơn không..."
Nhược An quay lại liếc Trần Quân Minh, giọng nói liền châm chọc...
"Thích dịu dàng thì đi mà tìm cái người xin Wechat của anh ở cửa hàng vừa nãy nhá...còn tôi chỉ hận không thể bắn cái thứ giữa hai chân của anh thôi..."
Trần Quân Minh câm nín không dám nói thêm câu nào nữa. Anh thật sự có chút cảm giác sợ hãi khi đối diện với Nhược An, dù cô đang mang thai nhưng sức công kích không hề suy giảm...
Like sau mỗi chương nhé ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.