Chương 21
Điềm Thố Ngư
06/08/2020
Edit + Beta: Ivy packha03
Sau khi từ mộ viên trở về, mẹ Hứa mời Cố Tòng Vọng ở lại cùng ăn cơm tối.
Cố Tòng Vọng mặc dù là đại thiếu gia, nhưng ở phương diện dỗ trưởng bối vui vẻ lại hết sức thuận buồm xuôi gió. Trên bàn ăn, mỗi lần gặp đồ ăn đều không quên khen tay nghề mẹ Hứa. Sau khi cơm nước xong lại vội vàng thu thập bát đũa rửa bát.
Mặc cho mẹ Hứa khuyên như thế nào đều kiên trì rửa bát cho bằng được.
Không có biện pháp, mẹ Hứa vỗ lưng Hứa Tri Nam: "Con mau đi giúp nó một tay đi.”
Hứa Tri Nam đáp ứng bà “Vâng” một tiếng, rồi đi vào bếp. Trong phòng bếp, Cố thiếu gia sắn tay áo ngồi rửa bát, vừa nhìn đã thấy không chuyên nghiệp. Bát đữa đã được rửa nước nhiều lần, nhưng bọt xà phòng vẫn bám đều như cũ, nhìn thế nào cũng không thấy sạch sẽ.
Hứa Tri Nam nhìn anh một lát rồi cười: “Anh đứng dậy đi.”
"Đừng đừng đừng." Cố Tòng Vọng giơ bàn tay dính đầy xà phòng.
“Nhưng mà anh rửa như vậy bát đũa không sạch.”
“Vậy em đứng ở đấy chỉ đạo, đừng động tay vào.”
“…Nếu vậy anh đem bát đĩa rửa cả trong lẫn bên ngoài, tráng hai ba lần là được. Một lát nữa bát đũa khô.”
Cố Tòng Vọng vung tay lên: "Quá đơn giản!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @ChatterieHome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Đầu ngón tay đính đẩy nước, bắn lên mặt Hứa Tri Nam, cô “Ai u" một tiếng, Cố Tòng Vọng vừa cười vừa áy náy, muốn giúp cô lau nhưng trên tay anh còn đang đầy bọt xà phòng.
Hứa Tri Nam nhanh chóng đổi đề tài: “Mẹ anh nếu nhìn thấy anh như bây giờ khẳng định sẽ bị dọa nhảy dựng lên.”
"Mẹ anh bà ấy còn không biết cách rửa bát nữa, nhà bếp chính là địa bàn của dì giúp việc.”
"Vậy sao anh còn đòi rửa bát.”
"Tiểu thiếu gia anh trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt đời thường không được à?”
"..."
Cố Tòng Vọng rửa chén xong, lại cùng Mẹ Hứa hàn huyên một lát rồi mới rời đi, sắc trời cũng đã chập tối.
Học kỳ này, những môn cần kiểm tra cũng không nhiều, chỉ có hai môn, áp lực ôn thi cũng không lớn, Hứa Tri Nam không tính toán quay trở lại ký túc xá.
Cô trở về phòng ngủ, đem quần áo buổi sáng mang về lấy ra. Lúc này mới phát hiện ra chiếc áo màu đỏ ngắn tay của Lâm Thanh Dã tặng cũng bị cô cầm về.
Bởi vì không dám để chiếc áo này ở lại phòng ngủ, cô thay ra vẫn còn chưa giặt.
Hứa Tri Nam dừng một chút, cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm rửa một lần, rồi quay trở lại ban công.
Gió đêm nhẹ khẽ, vạt áo phiêu động đung đưa.
Cùng là bộ quần áo ấy nhưng cảm xúc cô đã hoàn toàn khác nhau.
Lúc này Mẹ Hứa đẩy cửa tiến vào, Hứa Tri Nam thu hồi ánh mắt: "Mẹ?"
“Nhà của Tiểu Cố cách nhà chúng ta có xa không con?”
“Rất xa, nhà anh hình như ở ngoại ô Thái Thành.”
"Vậy sao con không tiễn đưa người ta." Mẹ Hứa giọng điệu có chút trách cứ.
Hứa Tri Nam: "Anh ấy cũng không đi tàu điện ngầm trở về, lại có tài xế tới đón anh ấy."
"Như vậy là có phải điều kiện gia đình nhà Tiểu Cố rất tốt không?”
“Vâng ạ, ba anh ấy có mở công ty.” Còn cụ thể thế nào Hứa Tri Nam cũng không biết, cô cũng chưa bao giờ hỏi qua.
Mẹ Hứa cười nói: "Mẹ nhìn nó hình như là rất thích con.”
Đề tài chuyển quá bất ngờ cô không kịp phòng bị, Hứa Tri Nam nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác hỏi: "Ai cơ mẹ?"
"Còn có thể là ai, Tiểu Cố đó." Mẹ Hứa cười rộ lên, "Các con từ nhỏ đã học chung một trường học, cùng nhau lớn lên. Tuy rằng mẹ cũng không để ý tương lai con gả cho một người có tiền hay là không có tiền, có thể đối xử với con toàn tâm toàn ý mới là quan trọng nhất.”
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Chuyện này là sao đây?
Hứa Tri Nam vội kêu một tiếng "Mẹ" ngừng lời nói, cô giải thích: "Con và Cố Tòng Vọng không phải là quan hệ kia, chỉ là bạn bè mà thôi ạ.”
"Con chẳng mấy chốc nữa sẽ tốt nghiệp đại học, như thế nào còn nửa tỉnh nửa mê. Tiểu Cố nếu không thích con làm gì phải đối tốt với con như thế? Ở nhà không an phận làm đại thiếu gia, lại đến nhà chúng ta rửa bát, lại còn cùng đi thăm mộ ba con.”
"Anh ấy là người tốt, con quen ấy nhiều năm như thế anh ấy vẫn luôn như vậy mà.”
Mẹ Hứa giọng điệu bình tĩnh: "Con chưa yêu ai nên con không hiểu được.”
"..."
Hứa Tri Nam nói không nên lời lời nói.
Con yêu đương rồi mà!
Thích lâu như vậy, nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận giấu bà.
Nhưng đến bây giờ, mẹ cô nói có lẽ không có sai, cô xác thật không biết.
"Chính con suy nghĩ một chút đi, mẹ cảm thấy Tiểu Cố đặc biệt thích hợp với con.” Bà Hứa khen những ưu điểm của Cố Tòng Vọng, "Săn sóc lương thiện lại còn chăm chỉ, hơn nữa người cũng sáng sủa, EQ còn cao, điểm ấy cùng bù đắp cho con.”
"..."
"Dù sao nếu con thích nó, mẹ cũng yên tâm.” Mẹ Hứa nói, “Còn những đứa được nhiều con gái thích, nếu thật sự ở với nhau lâu dài sẽ không kiên định. Con tuyệt đối không được để loại con trai này lời ngon tiếng ngọt lừa gạt."
Hứa Tri Nam ngoan ngoãn đáp ứng: “Con đã biết, mẹ."
"Xem này, mẹ lại nói với con những điều ai cũng biết thế nhỉ.” Mẹ Hứa cười ngón trỏ đẩy đẩy đầu cô, “Con thì biết cái gì.”
"..."
Mẹ Hứa rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại mỗi mình Hứa Tri Nam.
Đêm hè gió mát, rất nhanh chiếc áo T-shirt mỏng manh ấy đã được hong khô, Hứa Tri Nam ngồi ở trước bàn nhìn chiếc áo ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, một lát sau bèn đem quần áo thu vào.
Trên quần áo đã được giặt sạch, nhàn nhạt mùi hương của xà phòng.
Không còn lưu giữ lại hương vị của Lâm Thanh Dã nữa.
Hứa Tri Nam gấp gọn bộ quần áo, lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ làm thế nào đem bộ quần áo này trả lại cho anh.
Cùng lúc đó, thông báo WeChat hiện lên chấm đỏ, cô thuận tay mở ra, sửng sốt.
Là ảnh đại diện của Lâm Thanh Dã, anh thả tim ở bài đăng của cô.
Đây là lần đầu tiên cô và Lâm Thanh Dã liên hệ sau lần tạt nước kia.
Mà khi mở lại thì ảnh đại diện kia không thấy nữa, chỉ còn thông báo đã thả tim lúc trước.
Lâm Thanh Dã đã hủy bỏ lượt yêu thích.
Đoán chừng là lỡ tay bấm nhầm.
Hứa Tri Nam đầu ngón tay hơi ngừng, thoát khỏi màn hình. Đem quần áo gấp lại bỏ lại ngăn cuối cùng của tủ quần áo.
Bộ quần áo này cô đã mặc qua, đoán có lẽ anh cũng không muốn bộ quần áo này nữa.
Sau khi từ mộ viên trở về, mẹ Hứa mời Cố Tòng Vọng ở lại cùng ăn cơm tối.
Cố Tòng Vọng mặc dù là đại thiếu gia, nhưng ở phương diện dỗ trưởng bối vui vẻ lại hết sức thuận buồm xuôi gió. Trên bàn ăn, mỗi lần gặp đồ ăn đều không quên khen tay nghề mẹ Hứa. Sau khi cơm nước xong lại vội vàng thu thập bát đũa rửa bát.
Mặc cho mẹ Hứa khuyên như thế nào đều kiên trì rửa bát cho bằng được.
Không có biện pháp, mẹ Hứa vỗ lưng Hứa Tri Nam: "Con mau đi giúp nó một tay đi.”
Hứa Tri Nam đáp ứng bà “Vâng” một tiếng, rồi đi vào bếp. Trong phòng bếp, Cố thiếu gia sắn tay áo ngồi rửa bát, vừa nhìn đã thấy không chuyên nghiệp. Bát đữa đã được rửa nước nhiều lần, nhưng bọt xà phòng vẫn bám đều như cũ, nhìn thế nào cũng không thấy sạch sẽ.
Hứa Tri Nam nhìn anh một lát rồi cười: “Anh đứng dậy đi.”
"Đừng đừng đừng." Cố Tòng Vọng giơ bàn tay dính đầy xà phòng.
“Nhưng mà anh rửa như vậy bát đũa không sạch.”
“Vậy em đứng ở đấy chỉ đạo, đừng động tay vào.”
“…Nếu vậy anh đem bát đĩa rửa cả trong lẫn bên ngoài, tráng hai ba lần là được. Một lát nữa bát đũa khô.”
Cố Tòng Vọng vung tay lên: "Quá đơn giản!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @ChatterieHome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Đầu ngón tay đính đẩy nước, bắn lên mặt Hứa Tri Nam, cô “Ai u" một tiếng, Cố Tòng Vọng vừa cười vừa áy náy, muốn giúp cô lau nhưng trên tay anh còn đang đầy bọt xà phòng.
Hứa Tri Nam nhanh chóng đổi đề tài: “Mẹ anh nếu nhìn thấy anh như bây giờ khẳng định sẽ bị dọa nhảy dựng lên.”
"Mẹ anh bà ấy còn không biết cách rửa bát nữa, nhà bếp chính là địa bàn của dì giúp việc.”
"Vậy sao anh còn đòi rửa bát.”
"Tiểu thiếu gia anh trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt đời thường không được à?”
"..."
Cố Tòng Vọng rửa chén xong, lại cùng Mẹ Hứa hàn huyên một lát rồi mới rời đi, sắc trời cũng đã chập tối.
Học kỳ này, những môn cần kiểm tra cũng không nhiều, chỉ có hai môn, áp lực ôn thi cũng không lớn, Hứa Tri Nam không tính toán quay trở lại ký túc xá.
Cô trở về phòng ngủ, đem quần áo buổi sáng mang về lấy ra. Lúc này mới phát hiện ra chiếc áo màu đỏ ngắn tay của Lâm Thanh Dã tặng cũng bị cô cầm về.
Bởi vì không dám để chiếc áo này ở lại phòng ngủ, cô thay ra vẫn còn chưa giặt.
Hứa Tri Nam dừng một chút, cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm rửa một lần, rồi quay trở lại ban công.
Gió đêm nhẹ khẽ, vạt áo phiêu động đung đưa.
Cùng là bộ quần áo ấy nhưng cảm xúc cô đã hoàn toàn khác nhau.
Lúc này Mẹ Hứa đẩy cửa tiến vào, Hứa Tri Nam thu hồi ánh mắt: "Mẹ?"
“Nhà của Tiểu Cố cách nhà chúng ta có xa không con?”
“Rất xa, nhà anh hình như ở ngoại ô Thái Thành.”
"Vậy sao con không tiễn đưa người ta." Mẹ Hứa giọng điệu có chút trách cứ.
Hứa Tri Nam: "Anh ấy cũng không đi tàu điện ngầm trở về, lại có tài xế tới đón anh ấy."
"Như vậy là có phải điều kiện gia đình nhà Tiểu Cố rất tốt không?”
“Vâng ạ, ba anh ấy có mở công ty.” Còn cụ thể thế nào Hứa Tri Nam cũng không biết, cô cũng chưa bao giờ hỏi qua.
Mẹ Hứa cười nói: "Mẹ nhìn nó hình như là rất thích con.”
Đề tài chuyển quá bất ngờ cô không kịp phòng bị, Hứa Tri Nam nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác hỏi: "Ai cơ mẹ?"
"Còn có thể là ai, Tiểu Cố đó." Mẹ Hứa cười rộ lên, "Các con từ nhỏ đã học chung một trường học, cùng nhau lớn lên. Tuy rằng mẹ cũng không để ý tương lai con gả cho một người có tiền hay là không có tiền, có thể đối xử với con toàn tâm toàn ý mới là quan trọng nhất.”
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Chuyện này là sao đây?
Hứa Tri Nam vội kêu một tiếng "Mẹ" ngừng lời nói, cô giải thích: "Con và Cố Tòng Vọng không phải là quan hệ kia, chỉ là bạn bè mà thôi ạ.”
"Con chẳng mấy chốc nữa sẽ tốt nghiệp đại học, như thế nào còn nửa tỉnh nửa mê. Tiểu Cố nếu không thích con làm gì phải đối tốt với con như thế? Ở nhà không an phận làm đại thiếu gia, lại đến nhà chúng ta rửa bát, lại còn cùng đi thăm mộ ba con.”
"Anh ấy là người tốt, con quen ấy nhiều năm như thế anh ấy vẫn luôn như vậy mà.”
Mẹ Hứa giọng điệu bình tĩnh: "Con chưa yêu ai nên con không hiểu được.”
"..."
Hứa Tri Nam nói không nên lời lời nói.
Con yêu đương rồi mà!
Thích lâu như vậy, nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận giấu bà.
Nhưng đến bây giờ, mẹ cô nói có lẽ không có sai, cô xác thật không biết.
"Chính con suy nghĩ một chút đi, mẹ cảm thấy Tiểu Cố đặc biệt thích hợp với con.” Bà Hứa khen những ưu điểm của Cố Tòng Vọng, "Săn sóc lương thiện lại còn chăm chỉ, hơn nữa người cũng sáng sủa, EQ còn cao, điểm ấy cùng bù đắp cho con.”
"..."
"Dù sao nếu con thích nó, mẹ cũng yên tâm.” Mẹ Hứa nói, “Còn những đứa được nhiều con gái thích, nếu thật sự ở với nhau lâu dài sẽ không kiên định. Con tuyệt đối không được để loại con trai này lời ngon tiếng ngọt lừa gạt."
Hứa Tri Nam ngoan ngoãn đáp ứng: “Con đã biết, mẹ."
"Xem này, mẹ lại nói với con những điều ai cũng biết thế nhỉ.” Mẹ Hứa cười ngón trỏ đẩy đẩy đầu cô, “Con thì biết cái gì.”
"..."
Mẹ Hứa rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại mỗi mình Hứa Tri Nam.
Đêm hè gió mát, rất nhanh chiếc áo T-shirt mỏng manh ấy đã được hong khô, Hứa Tri Nam ngồi ở trước bàn nhìn chiếc áo ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, một lát sau bèn đem quần áo thu vào.
Trên quần áo đã được giặt sạch, nhàn nhạt mùi hương của xà phòng.
Không còn lưu giữ lại hương vị của Lâm Thanh Dã nữa.
Hứa Tri Nam gấp gọn bộ quần áo, lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ làm thế nào đem bộ quần áo này trả lại cho anh.
Cùng lúc đó, thông báo WeChat hiện lên chấm đỏ, cô thuận tay mở ra, sửng sốt.
Là ảnh đại diện của Lâm Thanh Dã, anh thả tim ở bài đăng của cô.
Đây là lần đầu tiên cô và Lâm Thanh Dã liên hệ sau lần tạt nước kia.
Mà khi mở lại thì ảnh đại diện kia không thấy nữa, chỉ còn thông báo đã thả tim lúc trước.
Lâm Thanh Dã đã hủy bỏ lượt yêu thích.
Đoán chừng là lỡ tay bấm nhầm.
Hứa Tri Nam đầu ngón tay hơi ngừng, thoát khỏi màn hình. Đem quần áo gấp lại bỏ lại ngăn cuối cùng của tủ quần áo.
Bộ quần áo này cô đã mặc qua, đoán có lẽ anh cũng không muốn bộ quần áo này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.