Chương 12: HÌNH NHƯ CÓ MÙI GIẤM
Đường Nguyệt Y
06/08/2024
Sân bay R...
Hôm nay, ngày Âu Mạn Ny về nước sau chuyến du học hơn bốn năm. Cả ông bà Hứa và Hứa Khải Uy đều dành thời gian đến đón cô về nhà và lẽ ra anh đang rất vui cho tới khi nhìn thấy bên cạnh cô còn có một chàng trai trẻ theo cùng, thì nụ cười trên môi lập tức vụt tắt.
”Kia là tiểu Ny phải không anh? Em nhìn thấy giống con bé, nhưng cũng thấy hơi khác so với tháng trước... Tiểu Ny tóc đen, còn cô gái đó tóc bạch kim, chắc không phải con gái mình anh nhỉ?”
Trong khi Hứa phu nhân vẫn đang hoang mang với Hứa lão gia, thì cô gái đó đã nhanh chân bước tới và ôm chầm lấy bà một cách vô cùng thân thiết.
“Mẹ yêu, tiểu Ny nhớ mẹ quá đi mất.”
Hết ôm Hứa phu nhân, cô lại tiếp tục quay sang ôm Hứa lão gia.
“Còn ba nữa, con gái cũng nhớ ba vô cùng.”
Ngay lúc này, Hứa phu nhân mới thật sự nhận ra người con gái khiến bản thân mình hoang mang từ nãy giờ chính là Âu Mạn Ny. Thậm chí, hiện tại bà vẫn còn ngạc nhiên:
“Tiểu Ny, sao con khác quá vậy nè?”
“Thì tại con gái của ba mẹ trưởng thành rồi, làm Giám đốc thì phải ra dáng người lớn chứ.” Cô cười tươi đáp lời.
Sau đó, liền giới thiệu người bên cạnh mình cho mọi người được biết.
“Ba mẹ, đây là Đông Nhược Tranh. Anh ấy là bạn và cũng là cộng sự sắp tới của con.”
Vừa được cô giới thiệu xong, Đông Nhược Tranh liền lịch sự cúi đầu chào ông bà Hứa.
“Cháu chào hai bác, chúc hai bác nhiều sức khỏe.”
“Bác cảm ơn, hai bác cũng chúc cháu sức khỏe dồi dào, công việc hanh thông.” Hứa lão gia lịch thiệp đáp lễ.
Sau hai vị trưởng bối, Đông Nhược Tranh quay sang Hứa Khải Uy với cái bắt tay làm quen đầy thiện chí.
“Chào anh! Tôi có nghe tiểu Ny nói em ấy có một người anh trai, chắc là anh đây nhỉ?”
Đối mặt với anh bạn trẻ của Âu Mạn Ny này, Hứa Khải Uy tuyệt nhiên lạnh lùng, cũng không có ý định đáp lễ bắt chuyện làm quen, nên vẫn giữ vững thái độ ung dung đút tay trong túi quần, rồi nhìn sang cô gái với ánh mắt bất mãn tựa chút hậm hực.
“Đi có mấy năm đã quên người anh này rồi hả? Gặp mặt nãy giờ còn chưa chào anh tiếng nào.”
“Vừa nãy em có cười với anh rồi, thế anh muốn chào kiểu nào nữa? Em lớn rồi, đâu thể nào ôm hôn anh.”
Cô trả lời có lý quá nên anh cũng hết biết đường cãi, quyết định hậm hực bỏ ra xe trước, nhưng trước khi đi vẫn không quên giúp cô kéo va-li.
Thấy anh tự nhiên bực ngang, ông bà Hứa không khỏi khó hiểu, thậm chí còn phải cười ngại với Đông Nhược Tranh sau thái độ thiếu lịch sự của con trai mình.
Sau đó, cả nhóm cũng kéo nhau ra xe về nhà, mà đáng nói ở đây là Đông Nhược Tranh cũng theo Âu Mạn Ny về tới tận Hứa gia, cùng mọi người dùng bữa tối thân mật.
“Ba mẹ, có thể cho anh Nhược Tranh ở lại nhà mình đêm nay được không? Tại về gấp quá nên anh ấy chưa kịp đặt khách sạn.”
“Tất nhiên là/ Không được.”
Hứa Khải Uy im lặng suốt buổi để đến lúc cần ra miệng thì anh lập tức thong dong lên tiếng, mặc dù cơ mặt vẫn đang hết sức bình thản chứ trong lòng lại đang bốc cháy.
“Sao không được vậy anh hai?”
Anh hai cơ á? Nghe cô hỏi xong mà lòng anh càng nóng hơn, vì trước giờ có khi nào Mạn Ny chịu gọi Hứa Khải Uy bằng anh hai đâu, đó cũng là cách cô không muốn thừa nhận mối quan hệ anh em giữa hai người mà anh biết.
Giờ thì hay rồi. Du học bốn năm, chẳng những mang theo đàn ông về cùng, mà còn muốn vạch rõ quan hệ với Hứa Khải Uy anh.
Âu Mạn Ny, rốt cuộc cô xem anh là gì chứ?
“Không được là không được chứ không tại sao hết. Giờ này đặt phòng vẫn chưa muộn, đâu nhất thiết phải ở lại đây.” Đó là lý do anh đưa ra.
“Nhưng tụi em ngồi máy bay suốt mấy tiếng đã mệt lắm rồi, giờ mà còn đi lòng vòng nữa chắc mệt xỉu mất.”
“Anh đâu có bảo em đi.” Hứa Khải Uy ngang ngược cãi tới cùng.
Thấy anh quá vô lý, Âu Mạn Ny liền chuyển hướng sang ông bà Hứa mà xin.
“Ba mẹ, hai người nói một tiếng công bằng giúp con với...”
“Anh con nói gì kệ nó, lát nữa con cứ đưa Nhược Tranh lên phòng ngủ dành cho khách mà nghỉ.”
“Dạ, con cảm ơn ba.”
Được Hứa lão gia chấp thuận, Âu Mạn Ny vui mừng ra mặt, còn rối rít cảm ơn, trong khi Hứa Khải Uy bị phớt lờ lại cảm thấy vô cùng ấm ức.
Ngay lúc này, anh chỉ muốn nói chuyện riêng với cô cho ra lẽ. Anh không cam tâm, anh thấy da mặt mình sắp rách ra vì nóng mất rồi.
Anh chờ cô bốn năm để nhận được kết quả này thì làm sao mà chấp nhận được?
“Con no rồi.”
Vậy là anh mang theo tức giận bỏ lên phòng. Người đàn ông 32 tuổi lại giống như Âu Mạn Ny lúc còn tuổi 18, sơ hở là giận là hờn.
Nhưng mà... anh như này là đang ghen ư? Hình như có mùi giấm chua lan tỏa...
Hôm nay, ngày Âu Mạn Ny về nước sau chuyến du học hơn bốn năm. Cả ông bà Hứa và Hứa Khải Uy đều dành thời gian đến đón cô về nhà và lẽ ra anh đang rất vui cho tới khi nhìn thấy bên cạnh cô còn có một chàng trai trẻ theo cùng, thì nụ cười trên môi lập tức vụt tắt.
”Kia là tiểu Ny phải không anh? Em nhìn thấy giống con bé, nhưng cũng thấy hơi khác so với tháng trước... Tiểu Ny tóc đen, còn cô gái đó tóc bạch kim, chắc không phải con gái mình anh nhỉ?”
Trong khi Hứa phu nhân vẫn đang hoang mang với Hứa lão gia, thì cô gái đó đã nhanh chân bước tới và ôm chầm lấy bà một cách vô cùng thân thiết.
“Mẹ yêu, tiểu Ny nhớ mẹ quá đi mất.”
Hết ôm Hứa phu nhân, cô lại tiếp tục quay sang ôm Hứa lão gia.
“Còn ba nữa, con gái cũng nhớ ba vô cùng.”
Ngay lúc này, Hứa phu nhân mới thật sự nhận ra người con gái khiến bản thân mình hoang mang từ nãy giờ chính là Âu Mạn Ny. Thậm chí, hiện tại bà vẫn còn ngạc nhiên:
“Tiểu Ny, sao con khác quá vậy nè?”
“Thì tại con gái của ba mẹ trưởng thành rồi, làm Giám đốc thì phải ra dáng người lớn chứ.” Cô cười tươi đáp lời.
Sau đó, liền giới thiệu người bên cạnh mình cho mọi người được biết.
“Ba mẹ, đây là Đông Nhược Tranh. Anh ấy là bạn và cũng là cộng sự sắp tới của con.”
Vừa được cô giới thiệu xong, Đông Nhược Tranh liền lịch sự cúi đầu chào ông bà Hứa.
“Cháu chào hai bác, chúc hai bác nhiều sức khỏe.”
“Bác cảm ơn, hai bác cũng chúc cháu sức khỏe dồi dào, công việc hanh thông.” Hứa lão gia lịch thiệp đáp lễ.
Sau hai vị trưởng bối, Đông Nhược Tranh quay sang Hứa Khải Uy với cái bắt tay làm quen đầy thiện chí.
“Chào anh! Tôi có nghe tiểu Ny nói em ấy có một người anh trai, chắc là anh đây nhỉ?”
Đối mặt với anh bạn trẻ của Âu Mạn Ny này, Hứa Khải Uy tuyệt nhiên lạnh lùng, cũng không có ý định đáp lễ bắt chuyện làm quen, nên vẫn giữ vững thái độ ung dung đút tay trong túi quần, rồi nhìn sang cô gái với ánh mắt bất mãn tựa chút hậm hực.
“Đi có mấy năm đã quên người anh này rồi hả? Gặp mặt nãy giờ còn chưa chào anh tiếng nào.”
“Vừa nãy em có cười với anh rồi, thế anh muốn chào kiểu nào nữa? Em lớn rồi, đâu thể nào ôm hôn anh.”
Cô trả lời có lý quá nên anh cũng hết biết đường cãi, quyết định hậm hực bỏ ra xe trước, nhưng trước khi đi vẫn không quên giúp cô kéo va-li.
Thấy anh tự nhiên bực ngang, ông bà Hứa không khỏi khó hiểu, thậm chí còn phải cười ngại với Đông Nhược Tranh sau thái độ thiếu lịch sự của con trai mình.
Sau đó, cả nhóm cũng kéo nhau ra xe về nhà, mà đáng nói ở đây là Đông Nhược Tranh cũng theo Âu Mạn Ny về tới tận Hứa gia, cùng mọi người dùng bữa tối thân mật.
“Ba mẹ, có thể cho anh Nhược Tranh ở lại nhà mình đêm nay được không? Tại về gấp quá nên anh ấy chưa kịp đặt khách sạn.”
“Tất nhiên là/ Không được.”
Hứa Khải Uy im lặng suốt buổi để đến lúc cần ra miệng thì anh lập tức thong dong lên tiếng, mặc dù cơ mặt vẫn đang hết sức bình thản chứ trong lòng lại đang bốc cháy.
“Sao không được vậy anh hai?”
Anh hai cơ á? Nghe cô hỏi xong mà lòng anh càng nóng hơn, vì trước giờ có khi nào Mạn Ny chịu gọi Hứa Khải Uy bằng anh hai đâu, đó cũng là cách cô không muốn thừa nhận mối quan hệ anh em giữa hai người mà anh biết.
Giờ thì hay rồi. Du học bốn năm, chẳng những mang theo đàn ông về cùng, mà còn muốn vạch rõ quan hệ với Hứa Khải Uy anh.
Âu Mạn Ny, rốt cuộc cô xem anh là gì chứ?
“Không được là không được chứ không tại sao hết. Giờ này đặt phòng vẫn chưa muộn, đâu nhất thiết phải ở lại đây.” Đó là lý do anh đưa ra.
“Nhưng tụi em ngồi máy bay suốt mấy tiếng đã mệt lắm rồi, giờ mà còn đi lòng vòng nữa chắc mệt xỉu mất.”
“Anh đâu có bảo em đi.” Hứa Khải Uy ngang ngược cãi tới cùng.
Thấy anh quá vô lý, Âu Mạn Ny liền chuyển hướng sang ông bà Hứa mà xin.
“Ba mẹ, hai người nói một tiếng công bằng giúp con với...”
“Anh con nói gì kệ nó, lát nữa con cứ đưa Nhược Tranh lên phòng ngủ dành cho khách mà nghỉ.”
“Dạ, con cảm ơn ba.”
Được Hứa lão gia chấp thuận, Âu Mạn Ny vui mừng ra mặt, còn rối rít cảm ơn, trong khi Hứa Khải Uy bị phớt lờ lại cảm thấy vô cùng ấm ức.
Ngay lúc này, anh chỉ muốn nói chuyện riêng với cô cho ra lẽ. Anh không cam tâm, anh thấy da mặt mình sắp rách ra vì nóng mất rồi.
Anh chờ cô bốn năm để nhận được kết quả này thì làm sao mà chấp nhận được?
“Con no rồi.”
Vậy là anh mang theo tức giận bỏ lên phòng. Người đàn ông 32 tuổi lại giống như Âu Mạn Ny lúc còn tuổi 18, sơ hở là giận là hờn.
Nhưng mà... anh như này là đang ghen ư? Hình như có mùi giấm chua lan tỏa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.