Chương 13
Ngư Mộ Diêu
11/11/2020
“Ợ~!” Một phen ăn như hổ đói đã qua, Khải Nhạc thỏa mãn ợ một tiếng, liếm ngón tay, người Ai Cập ăn cơm chỉ dùng tay để ăn.
Kỳ thật đồ ăn Ai Cập cổ không dễ ăn chút nào, chỉ có thể tạm nuốt xuống, bất quá so với cô nhi viện trước kia, trình độ khó ăn so với Ai Cập thật sự là chỉ có hơn chứ không kém, cho nên cậu mới nói với chính mình, chỉ cần ăn được, cậu đều có thể nuốt được xuống được, hơn nữa còn có thể ăn rất ngon.
“Ăn no rồi sao?” Oropesa Seth nhìn cậu ăn hai ba phần đồ ăn trên bàn, hơn nữa còn dùng hai tay, không khỏi kinh ngạc.
Ở Ai Cập, ăn cơm chỉ dùng tay phải, còn tay trái bị coi là dơ bẩn, nhưng khi nhìn cậu ăn ngon được như vậy, có lẽ cậu không phải người Ai Cập, cho nên Oropesa Seth không buồn nhắc nhở nữa.
“Ừm! Ăn no rồi, cám ơn, anh thật là một người tốt!” Khải Nhạc từ đáy lòng mà nói cảm tạ.
“Người tốt? Đây lần đầu tiên ta nghe có người nói ta như thế, ta có phải người tốt hay không, hiện tại ngươi vẫn chưa biết được.” Oropesa Seth lười biếng híp đôi mắt lại, bưng cốc rượu từ trên bàn uống một hơi, giơ tay nhấc chân rõ ràng khí phách vương giả.
“Sao anh cảm thấy mình không phải người tốt?” Khải Nhạc không sợ mà nhìn thẳng vào hắn, hỏi ngược lại.
“Ta đã giết vô số người, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?”
“Giết người cũng không thể chứng minh anh chính là người xấu? Ở xã hội này, vốn chính là mạnh thắng yếu thua, tôi tin thế giới này, không có quân vương nào không dẫm qua vô số thi thể, đây là quy luật tự nhiên, không phải sao?” Khải Nhạc chân thành nói, cũng không phải cậu cho rằng giết người là một chuyện tốt, cậu chỉ là đứng ở góc nhìn của người khác mà quan sát, cậu có thể cảm nhận được trên người của hắn toát ra một vẻ cô độc.
Cậu chủ động nói chuyện cùng hắn, kỳ thật không có ý đồ gì, cậu cảm thấy người trước mắt này cũng không quá nguy hiểm, mà ở hắn toát ra một vẻ cô đơn tịch mịch.
“Ngươi…” Oropesa Seth đưa mắt nhìn Khải Nhạc thanh tịnh mà tinh khiết, đây là lần đầu tiên có người không bởi vì hai tay dính máu của hắn mà cảm thấy chán ghét, thậm chí là không sợ hãi, ngược lại còn an ủi hắn. Baker rốt cuộc đã mang đến người như thế nào? Cậu ta… Thật sự quá nguy hiểm.
“Được rồi, không cần quá cảm động, tôi chỉ thuận miệng nói.” Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Oropesa Seth kinh, Khải Nhạc lơ đễnh nói. "Baker nói đây là tẩm cung của anh, đúng không?”
"Đúng vậy, có gì sao?” Oropesa Seth trấn định nói.
“Không, chỉ là tôi muốn biết tôi phải ngủ ở chỗ nào?” Kỳ thật đây mới chính là điều cậu muốn hỏi.
“Ngươi đang ở đây, đương nhiên là ngủ tại đây, có ý kiến gì sao?” Kỳ thật hắn đã sai người chuẩn bị xong phòng ngủ cho cậu, nhưng mà hiện tại, hắn tựa hồ không muốn cậu khuất khỏi tầm mắt của mình, không nghĩ tới lại có loại diễn biến này, thật sự chính hắn cũng không thể lí giải.
“Cái gì? Baker nói thật sao?”
Mặc dù ở trong kí túc xá cũng là hai người một phòng, nhưng mà dù sao cũng là bạn học của cậu, không cần bận tâm quá nhiều. Mà hiện tại trước mặt là vị Pharaoh, có câu nói gần vua như gần cọp, ý nói quân vương hỉ nộ vô cùng bất thường, căn bản ở chung không tốt, mặc dù hắn cũng không tệ lắm, nhưng mà không biết khi nào sẽ trở mặt. Mặt Khải Nhạc bắt đầu có chút giật giật.
“Ngươi không tình nguyện?” Oropesa Seth nhắm mắt lại, có chút không hài lòng.
“Tôi nào dám?”
“Vậy thì được rồi, không cần nghi ngờ lời nói của ta.” trong giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo.
“Tôi sẽ ngủ trên ghế nằm sao?” Khải Nhạc chỉ chỉ ghế nằm gần cửa hỏi.
“Không, ta cho phép ngươi ngủ cùng giường với ta.” Đây chính là ân sủng hắn dành cho cậu.
“Không… Không cần, tôi ngủ trên ghế nằm là được rồi.” Đùa gì vậy, cùng hắn ngủ chung một giường? Trước tiên hắn là nam nhân, đương nhiên, không phải nói nữ nhân là được. Hắn là một người cao lớn, mặc dù giường rất lớn, nhưng mà hai nam nhân ngủ cùng nhau thật sự không thoải mái. Hơn nữa không khí ở Ai Cập nóng bức, lại còn không có điều hòa, hai người cùng một chỗ ngủ, quả thực là muốn lấy mạng của cậu.
“Ta nói cùng ngủ thì cùng ngủ, không nói nhiều.” Kỳ thật quyết định này thật là ngu xuẩn, dù sao cậu cũng là người lai lịch không rõ ràng, để người như vậy ở bên cạnh rất nguy hiểm, huống chi là ngủ chung. Nhưng mà, khi nhìn cậu muốn xa cách mình, hắn lại càng muốn đem cậu ở bên cạnh, mặc kệ có nguy hiểm hay không.
Khẩu khí mang theo mệnh lệnh vang lên: “Nếu không có việc gì thì hãy đi ngủ đi, ngày mai ta mang ngươi ra ngoài làm quen.”
“Cái này…” Khải Nhạc căn bản muốn phản bác, nhưng mà nhìn đến ánh mắt Oropesa Seth, không thể không nhận mệnh, nói: “Được rồi!”
Vẫn là câu nói kia, nhờ cuộc sống ở cô nhi viện, hoàn cảnh ác liệt nào cậu cũng có thể thích ứng được, dù sao cũng chỉ là ngủ cùng nam nhân trên một giường lớn, cũng không chết được. Đáng tiếc chính là cậu không phải là nữ nhân, nếu cậu là nữ nhân cùng Oropesa Seth anh tuấn như thế, một nam nhân có địa vị nói với cậu muốn cùng ngủ một chỗ, cậu không nguyện ý mới lạ ấy, loại suy nghĩ này của cậu có phải có chút biến thái hay không! Mà biến thái lại chính là vị Pharaoh này. Tại sao muốn cậu ngủ cùng một chỗ chứ?
Nhìn bộ dạng Khải Nhạc không tình nguyện bước đến bên giường, Oropesa Seth tâm tình không khỏi cảm thấy hứng thú, khóe miệng cũng không tự giác được mà nở nụ cười.
Kỳ thật đồ ăn Ai Cập cổ không dễ ăn chút nào, chỉ có thể tạm nuốt xuống, bất quá so với cô nhi viện trước kia, trình độ khó ăn so với Ai Cập thật sự là chỉ có hơn chứ không kém, cho nên cậu mới nói với chính mình, chỉ cần ăn được, cậu đều có thể nuốt được xuống được, hơn nữa còn có thể ăn rất ngon.
“Ăn no rồi sao?” Oropesa Seth nhìn cậu ăn hai ba phần đồ ăn trên bàn, hơn nữa còn dùng hai tay, không khỏi kinh ngạc.
Ở Ai Cập, ăn cơm chỉ dùng tay phải, còn tay trái bị coi là dơ bẩn, nhưng khi nhìn cậu ăn ngon được như vậy, có lẽ cậu không phải người Ai Cập, cho nên Oropesa Seth không buồn nhắc nhở nữa.
“Ừm! Ăn no rồi, cám ơn, anh thật là một người tốt!” Khải Nhạc từ đáy lòng mà nói cảm tạ.
“Người tốt? Đây lần đầu tiên ta nghe có người nói ta như thế, ta có phải người tốt hay không, hiện tại ngươi vẫn chưa biết được.” Oropesa Seth lười biếng híp đôi mắt lại, bưng cốc rượu từ trên bàn uống một hơi, giơ tay nhấc chân rõ ràng khí phách vương giả.
“Sao anh cảm thấy mình không phải người tốt?” Khải Nhạc không sợ mà nhìn thẳng vào hắn, hỏi ngược lại.
“Ta đã giết vô số người, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?”
“Giết người cũng không thể chứng minh anh chính là người xấu? Ở xã hội này, vốn chính là mạnh thắng yếu thua, tôi tin thế giới này, không có quân vương nào không dẫm qua vô số thi thể, đây là quy luật tự nhiên, không phải sao?” Khải Nhạc chân thành nói, cũng không phải cậu cho rằng giết người là một chuyện tốt, cậu chỉ là đứng ở góc nhìn của người khác mà quan sát, cậu có thể cảm nhận được trên người của hắn toát ra một vẻ cô độc.
Cậu chủ động nói chuyện cùng hắn, kỳ thật không có ý đồ gì, cậu cảm thấy người trước mắt này cũng không quá nguy hiểm, mà ở hắn toát ra một vẻ cô đơn tịch mịch.
“Ngươi…” Oropesa Seth đưa mắt nhìn Khải Nhạc thanh tịnh mà tinh khiết, đây là lần đầu tiên có người không bởi vì hai tay dính máu của hắn mà cảm thấy chán ghét, thậm chí là không sợ hãi, ngược lại còn an ủi hắn. Baker rốt cuộc đã mang đến người như thế nào? Cậu ta… Thật sự quá nguy hiểm.
“Được rồi, không cần quá cảm động, tôi chỉ thuận miệng nói.” Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Oropesa Seth kinh, Khải Nhạc lơ đễnh nói. "Baker nói đây là tẩm cung của anh, đúng không?”
"Đúng vậy, có gì sao?” Oropesa Seth trấn định nói.
“Không, chỉ là tôi muốn biết tôi phải ngủ ở chỗ nào?” Kỳ thật đây mới chính là điều cậu muốn hỏi.
“Ngươi đang ở đây, đương nhiên là ngủ tại đây, có ý kiến gì sao?” Kỳ thật hắn đã sai người chuẩn bị xong phòng ngủ cho cậu, nhưng mà hiện tại, hắn tựa hồ không muốn cậu khuất khỏi tầm mắt của mình, không nghĩ tới lại có loại diễn biến này, thật sự chính hắn cũng không thể lí giải.
“Cái gì? Baker nói thật sao?”
Mặc dù ở trong kí túc xá cũng là hai người một phòng, nhưng mà dù sao cũng là bạn học của cậu, không cần bận tâm quá nhiều. Mà hiện tại trước mặt là vị Pharaoh, có câu nói gần vua như gần cọp, ý nói quân vương hỉ nộ vô cùng bất thường, căn bản ở chung không tốt, mặc dù hắn cũng không tệ lắm, nhưng mà không biết khi nào sẽ trở mặt. Mặt Khải Nhạc bắt đầu có chút giật giật.
“Ngươi không tình nguyện?” Oropesa Seth nhắm mắt lại, có chút không hài lòng.
“Tôi nào dám?”
“Vậy thì được rồi, không cần nghi ngờ lời nói của ta.” trong giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo.
“Tôi sẽ ngủ trên ghế nằm sao?” Khải Nhạc chỉ chỉ ghế nằm gần cửa hỏi.
“Không, ta cho phép ngươi ngủ cùng giường với ta.” Đây chính là ân sủng hắn dành cho cậu.
“Không… Không cần, tôi ngủ trên ghế nằm là được rồi.” Đùa gì vậy, cùng hắn ngủ chung một giường? Trước tiên hắn là nam nhân, đương nhiên, không phải nói nữ nhân là được. Hắn là một người cao lớn, mặc dù giường rất lớn, nhưng mà hai nam nhân ngủ cùng nhau thật sự không thoải mái. Hơn nữa không khí ở Ai Cập nóng bức, lại còn không có điều hòa, hai người cùng một chỗ ngủ, quả thực là muốn lấy mạng của cậu.
“Ta nói cùng ngủ thì cùng ngủ, không nói nhiều.” Kỳ thật quyết định này thật là ngu xuẩn, dù sao cậu cũng là người lai lịch không rõ ràng, để người như vậy ở bên cạnh rất nguy hiểm, huống chi là ngủ chung. Nhưng mà, khi nhìn cậu muốn xa cách mình, hắn lại càng muốn đem cậu ở bên cạnh, mặc kệ có nguy hiểm hay không.
Khẩu khí mang theo mệnh lệnh vang lên: “Nếu không có việc gì thì hãy đi ngủ đi, ngày mai ta mang ngươi ra ngoài làm quen.”
“Cái này…” Khải Nhạc căn bản muốn phản bác, nhưng mà nhìn đến ánh mắt Oropesa Seth, không thể không nhận mệnh, nói: “Được rồi!”
Vẫn là câu nói kia, nhờ cuộc sống ở cô nhi viện, hoàn cảnh ác liệt nào cậu cũng có thể thích ứng được, dù sao cũng chỉ là ngủ cùng nam nhân trên một giường lớn, cũng không chết được. Đáng tiếc chính là cậu không phải là nữ nhân, nếu cậu là nữ nhân cùng Oropesa Seth anh tuấn như thế, một nam nhân có địa vị nói với cậu muốn cùng ngủ một chỗ, cậu không nguyện ý mới lạ ấy, loại suy nghĩ này của cậu có phải có chút biến thái hay không! Mà biến thái lại chính là vị Pharaoh này. Tại sao muốn cậu ngủ cùng một chỗ chứ?
Nhìn bộ dạng Khải Nhạc không tình nguyện bước đến bên giường, Oropesa Seth tâm tình không khỏi cảm thấy hứng thú, khóe miệng cũng không tự giác được mà nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.