Chương 89
Ngư Mộ Diêu
11/11/2020
Edit: Karroy_21091108
"Tác Baker, nếu như đúng như lời ngươi nói, để ta có được toàn bộ Ai Cập, nhất định sẽ khiến ngươi trở thành đại công thần vạn người phải kính ngưỡng!" Mông Nạp Hughes đường hoàng mà quét mắt liếc qua Tác Baker, dùng giọng điệu bố thí mà nói ra.
"Tác Baker làm những việc này hết thảy đều là cam tâm tình nguyện, cũng không hi vọng xa vời có được kính ngưỡng gì, chỉ cầu..." Lời nói ra đến khóe miệng, Tác Baker vẫn còn do dự, chuyện cho tới bây giờ nói mấy cái này có lẽ giống như đã mất đi ý nghĩa!
"Chỉ cầu cái gì?" Với bản tính tính toán Mông Nạp Hughes tựa hồ không có đơn giản bỏ qua như thế, nói rõ là làm khó y. Kỳ thật, hắn sao lại không biết cái Tác Baker cầu chính là cái gì. Chỉ là y hôm nay thật sự khác thường cùng do dự đã chọc giận hắn. Khiến y tựa hồ chỉ chứng kiến bộ dáng quẫn bách tài năng dẹp loạn tức giận của hắn.
"Người... biết rõ rồi còn cần gì phải cố hỏi?" Quả nhiên, hắn cố ý lần nữa xúc phạm tới Tác Baker, hắn lộ vẻ sầu thảm mà hỏi ngược lại.
Đúng vậy sao? Lại là cái gọi là tình yêu sao?
"Thật sự là ngu xuẩn lại vớ vẩn".
Mông Nạp Hughes lạnh lùng châm chọc nói, tựa hồ còn ngại giống như không đủ mà tiếp tục cười nhạo nói: "Ta cũng không rõ tình yêu là cái gì, càng không có loại đồ vật này, tự nhiên cũng không có biện pháp cho ngươi. Ta từng nói qua sẽ cấp cho ngươi bất kì vật gì trừ thứ đó ra, tại sao ngươi chỉ có yêu cầu loại đồ vật không dùng được này? Chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn giống hắn sao?"
Lời nói lạnh lùng châm chọc như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Tác Baker đã không còn hi vọng nào trong lòng. Là chết tâm sao?... Không! Chỉ cần y còn có thở một ngày, tâm của y sẽ không chết, cho dù chuẩn bị chịu dày vò. Y còn thì không cách nào khống chế tâm của mình yêu hắn, dù trái tim này đã chồng chất vết thương.
Có lẽ y sẽ mang theo tiếc nuối mà đi! Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, tại sao chính mình lại muốn thương hắn? Có lẽ cho tới bây giờ, không thể hiểu qua được tình yêu nữa!
"Trong mắt người, tình yêu đại biểu cho ngu xuẩn cùng vớ vẩn sao?" Tác Baker khó nén đau lòng nói. Tiếng nói cũng run nhè nhẹ.
"Ha ha... Đương nhiên, cái này còn cần phải hỏi sao?Oropesa Seth chính là một ví dụ rất tốt, chính vì hắn đã tin tưởng cái gọi là tình yêu, mà lại trầm mê trong đó, cho nên hủy diệt cũng cách hắn không xa." Mông Nạp Hughes đương nhiên đáp lời, cũng đã đưa ra một cái ví dụ mà hắn cho rằng ngu xuẩn nhất. Lập tức khiêu mi nói:
"Vậy ngươi nói xem, tình yêu có phải rất ngu xuẩn hay không?"
"Ha ha... Ha ha... Đúng! Ngu xuẩn đến buồn cười!" Cái này đúng thật gọi là quả báo! Là chính bản thân y cho Mông Nạp Hughes tạo ra một cái bi kịch tình yêu, coi như hiện tại mình nghĩ đả đảo sự thật này cũng tự mâu thẫn đi! Tâm đau đến tột cùng, Tác Baker không khóc. Ngược lại, đắng chát mà thấp tiếng cười. Thật tình không biết tiếng cười của y là phảng phất rên rỉ.
"Người...!" Không ngờ tới Tác Baker lần này trả lời Mông Nạp Hughes cũng thoáng cái nghẹn lời. Hắn không thể tưởng tượng nổi mà trừng mắt che miệng, không biết Tác Baker thật sự cười... hay là đang khóc.
"Tình yêu thật sự rất ngu xuẩn, ngu xuẩn vì thần biết rất rõ không chiếm được tình yêu của người, lại cứ hãm sâu trong đó mà không cách nào tự kiềm chế được. Có lẽ một ngày khi thần chết đi, có thể vẫn ngu xuẩn mà yêu lấy người! Có lẽ... người vĩnh viễn không bao giờ hiểu được như vậy... Có lẽ, ngược lại người sẽ cảm thấy thần đây rất buồn cười. Nhưng mà... thần vẫn không oán cũng không hối. Nếu để cho thần một lần nữa lựa chọn yêu hay không yêu..., thần vẫn sẽ ngu xuẩn lựa chọn yêu. Thần cũng không biết tại sao, chỉ là không cách nào quên được cái loại điềm mật này: cảm giác ngọt ngào có mà thống khổ cũng có!"
Y một hơi nói ra tất cả vì có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để có thể nói ra hết như vậy... Nói xong, Tác Baker chật vật xoay người một cái biến mất trong bóng tối
Nếu như nói nghe xong những lời này, Mông Nạp Hughes vẫn như cũ không động lòng chính là gạt người. Chỉ là trời sinh tính hắn vô tình, tựa hồ cũng không nguyện ý đi tìm tòi nghiên cứu sau những lời mình vừa nghe. Trái tim ẩn ẩn đau, phảng phất hít thở không thông không rõ nguyên nhân.
"Tác Baker, nếu như đúng như lời ngươi nói, để ta có được toàn bộ Ai Cập, nhất định sẽ khiến ngươi trở thành đại công thần vạn người phải kính ngưỡng!" Mông Nạp Hughes đường hoàng mà quét mắt liếc qua Tác Baker, dùng giọng điệu bố thí mà nói ra.
"Tác Baker làm những việc này hết thảy đều là cam tâm tình nguyện, cũng không hi vọng xa vời có được kính ngưỡng gì, chỉ cầu..." Lời nói ra đến khóe miệng, Tác Baker vẫn còn do dự, chuyện cho tới bây giờ nói mấy cái này có lẽ giống như đã mất đi ý nghĩa!
"Chỉ cầu cái gì?" Với bản tính tính toán Mông Nạp Hughes tựa hồ không có đơn giản bỏ qua như thế, nói rõ là làm khó y. Kỳ thật, hắn sao lại không biết cái Tác Baker cầu chính là cái gì. Chỉ là y hôm nay thật sự khác thường cùng do dự đã chọc giận hắn. Khiến y tựa hồ chỉ chứng kiến bộ dáng quẫn bách tài năng dẹp loạn tức giận của hắn.
"Người... biết rõ rồi còn cần gì phải cố hỏi?" Quả nhiên, hắn cố ý lần nữa xúc phạm tới Tác Baker, hắn lộ vẻ sầu thảm mà hỏi ngược lại.
Đúng vậy sao? Lại là cái gọi là tình yêu sao?
"Thật sự là ngu xuẩn lại vớ vẩn".
Mông Nạp Hughes lạnh lùng châm chọc nói, tựa hồ còn ngại giống như không đủ mà tiếp tục cười nhạo nói: "Ta cũng không rõ tình yêu là cái gì, càng không có loại đồ vật này, tự nhiên cũng không có biện pháp cho ngươi. Ta từng nói qua sẽ cấp cho ngươi bất kì vật gì trừ thứ đó ra, tại sao ngươi chỉ có yêu cầu loại đồ vật không dùng được này? Chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn giống hắn sao?"
Lời nói lạnh lùng châm chọc như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Tác Baker đã không còn hi vọng nào trong lòng. Là chết tâm sao?... Không! Chỉ cần y còn có thở một ngày, tâm của y sẽ không chết, cho dù chuẩn bị chịu dày vò. Y còn thì không cách nào khống chế tâm của mình yêu hắn, dù trái tim này đã chồng chất vết thương.
Có lẽ y sẽ mang theo tiếc nuối mà đi! Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, tại sao chính mình lại muốn thương hắn? Có lẽ cho tới bây giờ, không thể hiểu qua được tình yêu nữa!
"Trong mắt người, tình yêu đại biểu cho ngu xuẩn cùng vớ vẩn sao?" Tác Baker khó nén đau lòng nói. Tiếng nói cũng run nhè nhẹ.
"Ha ha... Đương nhiên, cái này còn cần phải hỏi sao?Oropesa Seth chính là một ví dụ rất tốt, chính vì hắn đã tin tưởng cái gọi là tình yêu, mà lại trầm mê trong đó, cho nên hủy diệt cũng cách hắn không xa." Mông Nạp Hughes đương nhiên đáp lời, cũng đã đưa ra một cái ví dụ mà hắn cho rằng ngu xuẩn nhất. Lập tức khiêu mi nói:
"Vậy ngươi nói xem, tình yêu có phải rất ngu xuẩn hay không?"
"Ha ha... Ha ha... Đúng! Ngu xuẩn đến buồn cười!" Cái này đúng thật gọi là quả báo! Là chính bản thân y cho Mông Nạp Hughes tạo ra một cái bi kịch tình yêu, coi như hiện tại mình nghĩ đả đảo sự thật này cũng tự mâu thẫn đi! Tâm đau đến tột cùng, Tác Baker không khóc. Ngược lại, đắng chát mà thấp tiếng cười. Thật tình không biết tiếng cười của y là phảng phất rên rỉ.
"Người...!" Không ngờ tới Tác Baker lần này trả lời Mông Nạp Hughes cũng thoáng cái nghẹn lời. Hắn không thể tưởng tượng nổi mà trừng mắt che miệng, không biết Tác Baker thật sự cười... hay là đang khóc.
"Tình yêu thật sự rất ngu xuẩn, ngu xuẩn vì thần biết rất rõ không chiếm được tình yêu của người, lại cứ hãm sâu trong đó mà không cách nào tự kiềm chế được. Có lẽ một ngày khi thần chết đi, có thể vẫn ngu xuẩn mà yêu lấy người! Có lẽ... người vĩnh viễn không bao giờ hiểu được như vậy... Có lẽ, ngược lại người sẽ cảm thấy thần đây rất buồn cười. Nhưng mà... thần vẫn không oán cũng không hối. Nếu để cho thần một lần nữa lựa chọn yêu hay không yêu..., thần vẫn sẽ ngu xuẩn lựa chọn yêu. Thần cũng không biết tại sao, chỉ là không cách nào quên được cái loại điềm mật này: cảm giác ngọt ngào có mà thống khổ cũng có!"
Y một hơi nói ra tất cả vì có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để có thể nói ra hết như vậy... Nói xong, Tác Baker chật vật xoay người một cái biến mất trong bóng tối
Nếu như nói nghe xong những lời này, Mông Nạp Hughes vẫn như cũ không động lòng chính là gạt người. Chỉ là trời sinh tính hắn vô tình, tựa hồ cũng không nguyện ý đi tìm tòi nghiên cứu sau những lời mình vừa nghe. Trái tim ẩn ẩn đau, phảng phất hít thở không thông không rõ nguyên nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.