Chương 38: Ai nhìn ta sẽ móc mắt!
Trương Tiểu Lộc
15/05/2017
“Chết tiệt! Đây là thế nào?” Lam Điện Diễm xoay bả vai Thủy Nhi, làm cho nàng đối mặt với hắn.
Là kẻ nào lớn gan dám đả thương nàng.
Thủy Nhi thở gấp , nửa bên mặt có chút đau, lửa giận bừng bừng nũng nịu nói: “Đều tại cha, ta chán ghét cha!”
Lam Điện Diễm nhíu mày, dường như nhớ đến gì đó, động tác dồn dập có chút thô lỗ kéo cánh tay Thủy Nhi, xoạt một cái kéo tay áo ra, đúng như hắn nghĩ, ngay cả cánh tay trắng nõn như bạch ngọc cũng bị thâm tím, nhìn cũng thấy ghê người!
Đáng chết! Lam Điện Diễm nguyền rủa một tiếng, cảm giác thương tiếc cùng đau lòng hiện lên trong hắn, mang theo chút tự trách. Đáng chết, mình sao có thể không phát hiện trên người nàng bị thương chứ.
Lam Điện Diễm động tác thô lỗ làm cho Thủy Nhi nghĩ đến hắn khi nãy thô lỗ tẩy rửa mình, thừa dịp hắn đang run sợ, nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra, nhanh chóng bơi thẳng lên bờ chạy ra ngoài.
Lao ra của phòng dành cho khách quý, bên ngoài sương mù tràn ngập, Thủy Nhi nhanh chóng đi về phía trước mà không phát hiện đối diện đang có người đi đến. rầm một tiếng, nàng đụng phải một cái ngực dày, vì va đập thật mạnh khiến cho đối phương ngã xuống.
Âu Dương Tuyệt nghe tiếng kêu cứu mạng, đoán chừng Lam Điện Diễm đang bày trò gì để giải trí. Tò mò đi đến lại đột ngột va vào một thân hình mềm mại mang theo mùi hương ngọt ngào.
Âu Dương Tuyệt ngẩng đầu vừa nhìn… hoàn hảo!
Âu Dương Tuyệt chỉ cảm thấy một thoáng mê muội, một trận huyết khí dâng lên, giống như máu trong người đang sôi lên, mang theo nhiệt độ nóng bỏng chuyển lên đỉnh đầu. Nhìn khuôn mặt trước mặt Âu Dương Tuyệt nghiến răng cố nén không để máu vì quá xúc động mà phun ra. (hana: định lực khá đấy, ha ha)
Trước mắt hé ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, mang theo bảy phần ngây thơ trong sáng, ba phần xinh đẹp quyến rũ, hơn thế nữa là quần áo trên người vì ướt mà gần như trong suốt. Cúi đầu nhìn lại, đem toàn bộ hình ảnh nữ nhân xinh đẹp thu lại trong mắt. Chỉ cần liếc nhìn một cái liền có thể bắt mất hồn bất cứ nam nhân nào. Âu Dương Tuyệt cũng không ngoại lệ. (hana: càng ngày ta càng chán Thủy Nhi, không bao giờ nhớ những gì lam ca dặn. lúc nào cũng cho là mình khổ sở lắm ấy, còn người khác có khổ không không quan tâm. Lúc nào cũng ỷ vào cái lý là ngây thơ mà thế, ta thấy TN chẳng ngây thơ gì, chán quá…)
Âu Dương Tuyệt là loại người gì chứ? Có dạng mỹ nhân nào mà hắn chưa từng gặp quá? Nhưng lúc này đây lại như cậu nhóc con trúng tiếng sét ái tình, đối với sinh vật nhỏ trước mặt một lòng si mê, không thể khắc chế dục vọng. đôi mắt còn mang theo hơi nước ướt sũng, lại mang theo chút hoảng sợ, vô tội mà trong suốt, ủy khuất nhưng lại vô cùng mị hoặc, làm người ta mê muội, khiến hắn hai mắt như muốn dán chặt lại không cách nào dứt ra.
Gặp người lạ Thủy Nhi ba chân bốn cẳng đứng lên. Âu Dương Tuyệt nhất thời cảm thấy mất mát. Đứng dậy, nhưng đột nhiên đập vào mắt hắn là hình ảnh da thịt thâm tím của Thủy Nhi khiến ánh mắt hắn trầm xuống.
Chẳng lẽ cái tên chết tiệt Lam Điện Diễm đối vật nhỏ này…
Nghĩ như vậy , Âu Dương tuyệt vừa ngẩng đầu đã thấy Lam Điện Diễm bừng bừng lửa giận đuổi tới.
Thủy nhi phản xạ có điều kiện muốn trốn, Âu Dương Tuyệt một tay túm lấy Thủy Nhi. Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của nàng nói “Có ta ở đây, không cần phải sợ hắn!”
Thủy Nhi nhìn Âu Dương Tuyệt không hiểu chuyện gì.
Âu Dương Tuyệt còn thật sự thành thật nói “Ta nói, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi không cần sợ bất kỳ kẻ nào.”
“Ngươi là ai? Ngươi vì sao phải bảo vệ ta? ” Thủy Nhi thẳng thắn hỏi.
“Ta là…”
“Âu Dương Tuyệt!” Lam Điện Diễm rít gào với Âu Dương Tuyệt . Chết tiệt dám chạm vào Thủy Nhi của hắn!
Thủy Nhi nhìn thấy Lam Điện Diễm giống như một con sư tử đang điên cuồng lao tới, theo bản năng muốn né tránh, Âu Dương Tuyệt mạnh mẽ túm lấy tay nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu thành khẩn nói “Vật nhỏ, không cần sợ hắn.”
“Âu Dương Tuyệt! Buông nàng ra!” Lam Điện Diễm rít gào.
Âu Dương Tuyệt lại càng ôm Thủy Nhi chặt hơn “Thật xin lỗi, ta là bác sĩ, theo đạo đức nghề nghiệp ta không thể giao một người đang bị thương cho một ác ma.” Âu Dương Tuyệt theo trực giác nghĩ rằng vết thương trên người Thủy Nhi là do Lam Điện Diễm gây ra.
Lam Điện Diễm cười lạnh. Âu Dương Tuyệt là bác sĩ, đúng vậy, nhưng là hắn cũng không phải là lương ý tốt bụng gì cho cam. Hắn mới là cái loại thấy chết không cứu a.
Âu Dương Tuyệt ôm lấy cánh tay Thủy Nhi cực kỳ ngứa mắt, Lam Điện Diễm một giây cũng không chịu đựng nổi, không quan tâm chuyện gì, đi thẳng đến đoạt lại người. Âu Dương Tuyệt cũng không ngồi không, một tay túm Thủy Nhi lùi lại tránh ma trảo của Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm hoàn toàn bị chọc giận. maay mù che mặt, rít lên “Âu Dương Tuyệt, ngươi muốn chết, ta giúp ngươi.”
Âu Dương Tuyệt kinh ngạc cười ngất. Lam Điện Diễm khi nào thì để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, hơn nữa lại còn là một nữ nhân. Nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng, ý cười trong mắt hắn càng sâu. Đem Thủy Nhi chắn ở sau người, triển khai tư thế phòng thủ “Lam Điện Diễm, đến đi.”
Lam Điện Diễm một chưởng vung lên không chút lưu tình, Âu Dương Tuyệt tỉnh táo tránh ra, suýt chút nữa đã bị chẻ làm hai. Liếc nhìn Lam Điện Diễm tròng mắt đang phun hỏa.
Âu Dương Tuyệt cũng đã trải qua huấn luyện, nhưng nếu đấu cùng Lam Điện Diễm hắn không chắc thắng, nhưng cảm giác có người đang nhìn chăm chú vào mình, Âu Dương Tuyệt sao có thể để mỹ nhân coi thường đi, chỉ có thể cùng Lam Điện Diễm liều mạng thôi. Một chiêu cũng không thể lơ là, hắn biết, Lam Điện Diễm dù sao cũng sẽ không thật sự lấy cái mạng của hắn. (hana: cái này không biết được, haizzz, một phút mặc niệm bắt đầu.)
Chạm vào! Chạm vào! Chạm vào!(hana: tiếng oánh nhau đây)
Hai vị cực phẩm soái ca trong tình cảnh này đúng là chuyện lạ khó thấy, nếu có thể chụp lại đảm bảo sẽ thành công nổi tiếng toàn thế giới.
Thủy Nhi ở một bên xem “Náo nhiệt”, bắt đầu khi có chút lo lắng, nhưng là cẩn thận phân tích một chút, tựa như hai người cũng không phải thật sự muốn lấy mạng đối phương. Cho nên… Ngươi đã có thể tự bảo vệ mình ta đương nhiên cũng muốn bảo toàn mạng.
Cho nên việc ta cần phải làm là… Chạy nhanh chuồn mất! Chỉ tiếc không thể tiếp tục xem náo nhiệt nha.
Lam Điện Diễm một bên cùng Âu Dương Tuyệt giao đấu nhưng cũng không bỏ qua động thái nào của Thủy Nhi. Hắn biết con quỷ nhó này nhất định không an phận.
Quả nhiên, thừa dịp hắn đang giao đấu kịch liệt, Thủy Nhi lùi dần vào vách tường, cẩn thận từng bước sau đó nhanh như chớp bay ra ngoài.
Đúng lúc Thủy Nhi chuẩn bị rời đi Lam Điện Diễm cũng không ham chiến, bỏ lại Âu Dương Tuyệt hướng thẳng ra cửa. ÂU Dương Tuyệt sao có thể bỏ qua như thế, lao mình chặn lại lại bị Lam Điện Diễm bồi thêm cho một quyền dũng mãnh như hổ. Âu Dương Tuyệt nhanh chóng tránh ra, Lam Điện Diễm đồng thời bay nhanh khỏi cửa.
Thân hình cao lớn chạy đến nơi đã thấy Thủy Nhi chui vào thang máy. Lam Điện Diễm mặt lạnh nhìn thang máy, rất nhanh thông báo xuống bên dưới, yêu cầu bảo vệ trong vòng ba phút dọn dẹp toàn bộ người trước cửa thang máy. Từ đại sảnh đến hành lang, thang máy đều không được phép có người xuất hiện.
Chết tiệt! bộ dạng bây giờ của Thủy Nhi các người sao có tư cách xem. Ai nhìn thấy ta móc mắt!
Là kẻ nào lớn gan dám đả thương nàng.
Thủy Nhi thở gấp , nửa bên mặt có chút đau, lửa giận bừng bừng nũng nịu nói: “Đều tại cha, ta chán ghét cha!”
Lam Điện Diễm nhíu mày, dường như nhớ đến gì đó, động tác dồn dập có chút thô lỗ kéo cánh tay Thủy Nhi, xoạt một cái kéo tay áo ra, đúng như hắn nghĩ, ngay cả cánh tay trắng nõn như bạch ngọc cũng bị thâm tím, nhìn cũng thấy ghê người!
Đáng chết! Lam Điện Diễm nguyền rủa một tiếng, cảm giác thương tiếc cùng đau lòng hiện lên trong hắn, mang theo chút tự trách. Đáng chết, mình sao có thể không phát hiện trên người nàng bị thương chứ.
Lam Điện Diễm động tác thô lỗ làm cho Thủy Nhi nghĩ đến hắn khi nãy thô lỗ tẩy rửa mình, thừa dịp hắn đang run sợ, nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra, nhanh chóng bơi thẳng lên bờ chạy ra ngoài.
Lao ra của phòng dành cho khách quý, bên ngoài sương mù tràn ngập, Thủy Nhi nhanh chóng đi về phía trước mà không phát hiện đối diện đang có người đi đến. rầm một tiếng, nàng đụng phải một cái ngực dày, vì va đập thật mạnh khiến cho đối phương ngã xuống.
Âu Dương Tuyệt nghe tiếng kêu cứu mạng, đoán chừng Lam Điện Diễm đang bày trò gì để giải trí. Tò mò đi đến lại đột ngột va vào một thân hình mềm mại mang theo mùi hương ngọt ngào.
Âu Dương Tuyệt ngẩng đầu vừa nhìn… hoàn hảo!
Âu Dương Tuyệt chỉ cảm thấy một thoáng mê muội, một trận huyết khí dâng lên, giống như máu trong người đang sôi lên, mang theo nhiệt độ nóng bỏng chuyển lên đỉnh đầu. Nhìn khuôn mặt trước mặt Âu Dương Tuyệt nghiến răng cố nén không để máu vì quá xúc động mà phun ra. (hana: định lực khá đấy, ha ha)
Trước mắt hé ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, mang theo bảy phần ngây thơ trong sáng, ba phần xinh đẹp quyến rũ, hơn thế nữa là quần áo trên người vì ướt mà gần như trong suốt. Cúi đầu nhìn lại, đem toàn bộ hình ảnh nữ nhân xinh đẹp thu lại trong mắt. Chỉ cần liếc nhìn một cái liền có thể bắt mất hồn bất cứ nam nhân nào. Âu Dương Tuyệt cũng không ngoại lệ. (hana: càng ngày ta càng chán Thủy Nhi, không bao giờ nhớ những gì lam ca dặn. lúc nào cũng cho là mình khổ sở lắm ấy, còn người khác có khổ không không quan tâm. Lúc nào cũng ỷ vào cái lý là ngây thơ mà thế, ta thấy TN chẳng ngây thơ gì, chán quá…)
Âu Dương Tuyệt là loại người gì chứ? Có dạng mỹ nhân nào mà hắn chưa từng gặp quá? Nhưng lúc này đây lại như cậu nhóc con trúng tiếng sét ái tình, đối với sinh vật nhỏ trước mặt một lòng si mê, không thể khắc chế dục vọng. đôi mắt còn mang theo hơi nước ướt sũng, lại mang theo chút hoảng sợ, vô tội mà trong suốt, ủy khuất nhưng lại vô cùng mị hoặc, làm người ta mê muội, khiến hắn hai mắt như muốn dán chặt lại không cách nào dứt ra.
Gặp người lạ Thủy Nhi ba chân bốn cẳng đứng lên. Âu Dương Tuyệt nhất thời cảm thấy mất mát. Đứng dậy, nhưng đột nhiên đập vào mắt hắn là hình ảnh da thịt thâm tím của Thủy Nhi khiến ánh mắt hắn trầm xuống.
Chẳng lẽ cái tên chết tiệt Lam Điện Diễm đối vật nhỏ này…
Nghĩ như vậy , Âu Dương tuyệt vừa ngẩng đầu đã thấy Lam Điện Diễm bừng bừng lửa giận đuổi tới.
Thủy nhi phản xạ có điều kiện muốn trốn, Âu Dương Tuyệt một tay túm lấy Thủy Nhi. Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của nàng nói “Có ta ở đây, không cần phải sợ hắn!”
Thủy Nhi nhìn Âu Dương Tuyệt không hiểu chuyện gì.
Âu Dương Tuyệt còn thật sự thành thật nói “Ta nói, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi không cần sợ bất kỳ kẻ nào.”
“Ngươi là ai? Ngươi vì sao phải bảo vệ ta? ” Thủy Nhi thẳng thắn hỏi.
“Ta là…”
“Âu Dương Tuyệt!” Lam Điện Diễm rít gào với Âu Dương Tuyệt . Chết tiệt dám chạm vào Thủy Nhi của hắn!
Thủy Nhi nhìn thấy Lam Điện Diễm giống như một con sư tử đang điên cuồng lao tới, theo bản năng muốn né tránh, Âu Dương Tuyệt mạnh mẽ túm lấy tay nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu thành khẩn nói “Vật nhỏ, không cần sợ hắn.”
“Âu Dương Tuyệt! Buông nàng ra!” Lam Điện Diễm rít gào.
Âu Dương Tuyệt lại càng ôm Thủy Nhi chặt hơn “Thật xin lỗi, ta là bác sĩ, theo đạo đức nghề nghiệp ta không thể giao một người đang bị thương cho một ác ma.” Âu Dương Tuyệt theo trực giác nghĩ rằng vết thương trên người Thủy Nhi là do Lam Điện Diễm gây ra.
Lam Điện Diễm cười lạnh. Âu Dương Tuyệt là bác sĩ, đúng vậy, nhưng là hắn cũng không phải là lương ý tốt bụng gì cho cam. Hắn mới là cái loại thấy chết không cứu a.
Âu Dương Tuyệt ôm lấy cánh tay Thủy Nhi cực kỳ ngứa mắt, Lam Điện Diễm một giây cũng không chịu đựng nổi, không quan tâm chuyện gì, đi thẳng đến đoạt lại người. Âu Dương Tuyệt cũng không ngồi không, một tay túm Thủy Nhi lùi lại tránh ma trảo của Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm hoàn toàn bị chọc giận. maay mù che mặt, rít lên “Âu Dương Tuyệt, ngươi muốn chết, ta giúp ngươi.”
Âu Dương Tuyệt kinh ngạc cười ngất. Lam Điện Diễm khi nào thì để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, hơn nữa lại còn là một nữ nhân. Nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng, ý cười trong mắt hắn càng sâu. Đem Thủy Nhi chắn ở sau người, triển khai tư thế phòng thủ “Lam Điện Diễm, đến đi.”
Lam Điện Diễm một chưởng vung lên không chút lưu tình, Âu Dương Tuyệt tỉnh táo tránh ra, suýt chút nữa đã bị chẻ làm hai. Liếc nhìn Lam Điện Diễm tròng mắt đang phun hỏa.
Âu Dương Tuyệt cũng đã trải qua huấn luyện, nhưng nếu đấu cùng Lam Điện Diễm hắn không chắc thắng, nhưng cảm giác có người đang nhìn chăm chú vào mình, Âu Dương Tuyệt sao có thể để mỹ nhân coi thường đi, chỉ có thể cùng Lam Điện Diễm liều mạng thôi. Một chiêu cũng không thể lơ là, hắn biết, Lam Điện Diễm dù sao cũng sẽ không thật sự lấy cái mạng của hắn. (hana: cái này không biết được, haizzz, một phút mặc niệm bắt đầu.)
Chạm vào! Chạm vào! Chạm vào!(hana: tiếng oánh nhau đây)
Hai vị cực phẩm soái ca trong tình cảnh này đúng là chuyện lạ khó thấy, nếu có thể chụp lại đảm bảo sẽ thành công nổi tiếng toàn thế giới.
Thủy Nhi ở một bên xem “Náo nhiệt”, bắt đầu khi có chút lo lắng, nhưng là cẩn thận phân tích một chút, tựa như hai người cũng không phải thật sự muốn lấy mạng đối phương. Cho nên… Ngươi đã có thể tự bảo vệ mình ta đương nhiên cũng muốn bảo toàn mạng.
Cho nên việc ta cần phải làm là… Chạy nhanh chuồn mất! Chỉ tiếc không thể tiếp tục xem náo nhiệt nha.
Lam Điện Diễm một bên cùng Âu Dương Tuyệt giao đấu nhưng cũng không bỏ qua động thái nào của Thủy Nhi. Hắn biết con quỷ nhó này nhất định không an phận.
Quả nhiên, thừa dịp hắn đang giao đấu kịch liệt, Thủy Nhi lùi dần vào vách tường, cẩn thận từng bước sau đó nhanh như chớp bay ra ngoài.
Đúng lúc Thủy Nhi chuẩn bị rời đi Lam Điện Diễm cũng không ham chiến, bỏ lại Âu Dương Tuyệt hướng thẳng ra cửa. ÂU Dương Tuyệt sao có thể bỏ qua như thế, lao mình chặn lại lại bị Lam Điện Diễm bồi thêm cho một quyền dũng mãnh như hổ. Âu Dương Tuyệt nhanh chóng tránh ra, Lam Điện Diễm đồng thời bay nhanh khỏi cửa.
Thân hình cao lớn chạy đến nơi đã thấy Thủy Nhi chui vào thang máy. Lam Điện Diễm mặt lạnh nhìn thang máy, rất nhanh thông báo xuống bên dưới, yêu cầu bảo vệ trong vòng ba phút dọn dẹp toàn bộ người trước cửa thang máy. Từ đại sảnh đến hành lang, thang máy đều không được phép có người xuất hiện.
Chết tiệt! bộ dạng bây giờ của Thủy Nhi các người sao có tư cách xem. Ai nhìn thấy ta móc mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.