Chương 4: Gọi Ta Là Cha Đi.
Trương Tiểu Lộc
15/05/2017
Trải qua cơn bão khu rừng tản mát ra một hơi thở thật tươi mát . Ánh
mặt trời xuyên thấu qua những tàng cây rậm rạp dường như có thể chiếu
những ánh sáng loang lổ vào chỗ sâu nhất của rừng rậm .
Nơi này có lẽ là một khu rừng nguyên sinh cơ hồ như không có dấu vết của con người ở nơi đây .
Cưỡi ở trên lưng voi Lam Điện Diễm để tùy ý cô bé càng ngày càng đưa hắn vào sâu trong rừng rậm bí ẩn, càng thêm núi đá chập trùng.
Cô bé giống như một tiểu tinh linh trong rừng, cũng không ngoan ngoãn ngồi phía trước người Lam Điện Diễm . Trong chốc lát ở trên lưng voi đứng lên, dùng tay bắc làm cái loa trên miệng học theo tiếng chim trong rừng kêu lên, rồi trong chốc lát lại đã vào cạp ngà voi hình bán nguyệt kia, thảnh thơi lắc lư đôi chân nhỏ, gặp được bông hoa dại nhỏ xinh đẹp thuận tay ngắt xuống cài lên phía trên tai.
Lam Điện Diễm nhìn cô bé đang ngồi vắt vẻo nơi ngà voi lại thấy lòng mình khẽ nhảy ,không hiểu vì sao lửa giận trong ngực hắn bắt đầu dấy lên.
Cô bé thảnh thơi hừ hừ vẫn tiếp tục thu thập thêm những bông hoa dại bện thành vòng hoa .
Lam Điện Diễm lạnh giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”Đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động hỏi tên của một người con gái. Nếu như nàng cũng được tính làm một người con gái đúng theo nghĩa theo lời hắn nói.
“Thuỷ” Cô bé xoay qua đối diện với Lam Điện Diễm nở nụ cười thật tươi sáng,nụ cười kia như toả ra hơi thở nhu hoà như bãi cỏ xanh tươi mát.
“Ngươi từ đâu tới?” cô bé hỏi lại. Không đợi Lam Điện Diễm trả lời, cô bé đột nhiên thu hồi nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tối lại giống như mặt trời bị mây đen che khuất ánh nắng, ảm đạm thở dài nhìn xuống nói : “Ngươi thật sự không phải cha ta ?”
Không biết tại sao tâm tình Lam Điện Diễm theo tiếng thở dài của cô bé mà cũng trùng xuống. Lam Điện Diễm thế nhưng không có phủ nhận tâm tình của mình lúc này,
“Ngươi tên gì?” Cô bé đột ngột trở lại vấn đề tên tuổi.
“Lam Điện Diễm”
“Lam Điện Diễm?” Cô bé kinh ngạc một chút sau đó mang vòng hoa khi nãy bện trên đầu mình nhanh chóng tới bên Lam Điện Diễm đang ngồi trên lưng voi đặt lên đầu hắn.
Một thoáng không khí tươi mát của thân thể mềm mềm kia cơ hồ như đã chạm vào ngực hắn vô tình lại làm dấy lên điều gì đó khó hiểu trong tâm tình Lam Điện Diễm .
“Ngươi…”
Không đợi Lam Điện Diễm kịp nói gì, cô bé lập tức lùi lại và đứng lên, đứng trên lưng voi, mũi chân kiễng lên, tay tạo thành mái che trước mắt che nắng nhìn về phía xa xa.
Thân thủ thật linh hoạt nha, đây chính là yếu tố quan trọng để một ai đó có thể trở thành thành viên của “Nhất Cấp Dạ Sát”. Lam Điện Diễm theo bản năng nghề nghiệp đánh giá cô bé. Tầm mắt vừa chạm đến đôi chân ngọc , ngực bỗng giống như có nuôi con cá chạch , vừa mạnh mẽ lại trơn trượt .
Cô bé chỉ vào phía trước nói : “ Ngươi xem , đã đến nơi rồi”
Lam Điện Diễm có chút cố sức di dời ánh mắt, nhìn về phía trước vẫn chỉ thấy một thác nước thật lớn, cau mày nhìn cô bé.
Nàng là Tôn Ngộ Không sao ? Sao lại ở trong “Thuỷ Liêm động?”
Cô bé hì hì cười, chỉ chỉ thác nước phía trên.
Hướng theo phía cô bé chỉ nhìn lại lúc này hắn thấy phía trên đỉnh núi có một gốc cây thô to tính ra cũng tuổi cũng đến cả trăm năm,cũng được tính là một gốc đại thụ. thân cây uốn lượn hướng lên trên giống như cao lên tới tận mây xanh .dưới gốc đại thụ ẩn hiện một toà nhà nhỏ nhỏ kiến trúc đơn giản .
Có lẽ đây là nhà cô bé !!!!!
Lam Điện Diễm nhìn cô bé. Hắn nghĩ hắn chắc chắn đã gặp phải một nữ Tazan!
Cô bé vỗ vỗ tai voi nói : “Nhanh chút đi, Tiểu Ngoan!”
Tiểu Ngoan ngao ngao vài tiếng rồi hướng về phía đỉnh núi chạy tới .
Thoáng cái đã tới nơi, đi vào phía dưới tàng cây, cây đại thụ này nhìn gần thật sụ là đồ sộ hơn so với lúc nhìn xa khi nãy vài phần, cạnh chạc cây có một tiêủ đình nhỏ kiểu dáng nhà gỗ . Lại hướng về phía trước tàng cây nhìn thấy là một căn nhà nhìn thấy ngay sự tinh xảo dạng “Nhà gỗ biệt thự”, cùng với tiểu đình kia có lẽ cùng một khuôn viên.
Tiểu Ngoan lại buông cái vòi xuống làm thành thang trượt, cô bé nhanh chóng nhảy xuống sau đó hướng phía Lam Điện Diễm vẫy vẫy cánh tay .
Tiểu Ngoan tuy không tình nguyện nhưng vẫn hướng tới Lam Điện Diễm buông cái vòi xuống, Lam Điện Diễm không chút cảm kích lập tức nhảy xuống khỏi lưng voi .
Cô bé lại hì hì cười, động tác vô cùng linh động lôi kéo đám dây như cái thang dây trên mặt đất, theo thân cây hướng về nơi cách mặt đất năm sáu thước bên trái bên phải tiểu đình hiện lên .
Nhìn cô bé nhẹ nhàng mà mạnh mẽ dáng người, thói quen nghề nghiệp làm cho Lam Điện Diễm càng thêm xác định nàng là một “Hảo Mầm” (hana : ý anh ý là một người có đủ tố chất trở thành thành viên của “Nhất cấp dạ sát” nhưng hana không tìm ra cái từ nào để miêu tả thật ngắn nên cứ để thế,hehe).
Lam Điện Diễm một tay cầm lấy đám dây rất nhanh leo lên, nhịn không được hỏi : “Ngươi nơi này sống cùng tinh tinh hay sao?”
Cô bé quay đầu, “Đâu có cái gì? Ta chỉ có Huyễn Vũ cùng Đại Thanh.”
“Đó là cái gì?”
“Là những người bạn tốt của ta.”
Lam Điện Diễm không dám còn muốn tưởng tượng cô bé kỳ lạ này còn có loại bạn tốt kỳ quái nào nữa.
“Ngươi trong nhà có ai khác không ? Ý ta là nói… con người ấy?” Nàng giống như không có Cha . Điều này hắn đã biết .
Cô bé lắc đầu,phía trước đã hiện lên tiểu đình,phía cạnh có thang hướng về nhà gỗ biệt thự. “Không có ai, chỉ có mẹ ta, mẹ ta một năm sẽ đến thăm ta một lần. Trừ mẹ ta thì ngươi là người đầu tiên ta thấy”
Đây là cái chuyện quái quỷ gì đây ? Nàng rốt cuộc là nữ tazan hay là nàng công chúa tóc dài đây .
Cô bé động tác nhanh chóng đã lên đến nhà gỗ. Lam Điện Diễm cũng đi theo nhảy lên.
Nga! Đẩy cửa vào hắn mới cảm thấy cô bé này tuyệt đối không là nữ Tazan, cũng không phải nàng công chúa tóc dài, mà nàng công chúa Bạch Tuyết bị mẹ kế đuổi ra khỏi hoàng!
Nhà gỗ nội thất bố trí quả thực có thể nói là hoa lệ !
Sàn gỗ lộ ra thảm Ba Tư hoa lệ . Không có giường, khả năng tấm thảm kia chính là giường, một bên có cái bàn ăn nhỏ, mặt trên bãi đầy hoa quả cùng quả dại.Một cái giá sách bằng gôc thô màu trắng bên trên chứa đầy các loại sách ,tủ quần áo không được che cẩn thận nên có thể dễ dàng nhìn ra trong tủ có rất nhiều quần áo.Một bên có một chiếc ngà voi trắng dung để trang trí. Vách tường một chỗ khác có một tủ bát , bên trong cũng là tràn đầy đồ ăn và các loại hoa quả. Trên vách tường còn có treo súng săn và cung nỏ.
Thậm chí còn có một cái gác xép nhỏ , bên trong dĩ nhiên là buồng vệ sinh.
“Nơi này thật sự chỉ có mình ngươi sống sao? ” Lam Điện Diễm nhìn qua bốn phía nói : “Cha mẹ của ngươi đâu ?”
“Cha mẹ là cái gì gì a? Nga…” Cô bé như chợt nhớ tới điều gì đó , đôi mắt đẹp chợt cụp xuống lắc đầu nhỏ giọng nói : “ Không có , ta chỉ có mẹ thôi .”
“Mẹ ngươi là cái gì thế ?” Lam Điện Diễm thấy chưa bao giờ thấy mình lại lắm chuyện đi tò mò chuyện nhà người khác như thế .
“Mẹ chính là mẹ thôi .”
“Là một người hầu ư ?” Lam Điện Diễm tiếp tục hỏi.
Cô bé không muốn nói tiếp nên gật gật đầu nói : “Nàng hàng năm sẽ đến thăm ta một lần, à có khi sẽ là hai lần . Mỗi lần tới đều mang đến cho ta rất nhiều thứ nha .”
Cô bé kéo tay Lam Điện Diễm ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ , mang đến một hộp cứu thương . Lam Điên Diễm không nhìn thấy bàn tay nhỏ bé tưởng như không có xương kia của cô bé thuận tiện vung tay ra phía trước làm cho hai bàn tay khẽ chạm vào nhau.
Trên mặt Lam Điện Diễm biểu tình không hề thay đổi , ngược lại trên mặt cô bé kia lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn , cố tình che che mặt không dám nhìn tới.
Lam Điện Diễm nhìn biểu tình của cô bé thì hơi sửng sốt rồi lại tự rủa thầm trong lòng. Hắn sao có thể vì hành động vừa rồi mà rung động chứ .
Cô bé len lén nhìn Lam Điện Diễm thấy máu ở vết thương nơi cánh tay vẫn đang chảy vội vàng mang băng gạc ra định giúp hắn cầm máu. Thế nhưng Lam Điện Diễm lại thô lỗ gạt tay nàng ra ,đưa tay cầm cuộn băng gạc tự minhg băng bó.
Cô bé không biết hắn làm sao? Hoặc là nói rõ hơn là nàng không biết vì sao hắn lại tức giận. Càng sẽ không dám tưởng tượng vì sao hắn lại tức giận như thế.
Nhìn hắn khó khăn tự làm nàng nhỏ giọng nói : “Để ta giúp ngươi đi mà” (hana : tỷ ấy muốn giúp ca mà còn phải nói kiểu năn nỉ thế đấy.khổ thân qua…….Lam ca : *liếc mắt* chuyện này ai cho ngươi quản..Hana : khóc không ra nước mắt….bỏ chạy)
Lam Điện Diễm vẫn không nói gì………
Thấy hắn không nói gì cô bé liền nhanh tay với lấy vòng hoa trên đầu hắn xuống dùng tay nghiền nát rồi đổ vào miệng vết thương của hắn sau đó cẩn thận mang băng gạc quấn chặt lại.
Thì ra trên đường nàng thảnh thơi hái những bông hoa dại này là có mục đích này.
Những bông hoa nhỏ màu vàng kia thì ra có công dụng giảm nhiệt cầm máu , Lam Điện Diễm mơ hồ cảm thấy nơi miệng vết thương kia truyền đến một chút cảm giác lạnh lạnh nhưng sao những nơi bàn tay nhỏ bé kia chạm vào lại bắt đầu nóng lên .
Lam Điện Diễm lúc này khẽ nói :
“Mẹ ngươi là người như thế nào ?” Hắn thật không hiểu rốt cuộc người ấy là kiểu người mẹ thế nào mà mang con gái mình để mở nơi núi rừng nguy hiểm thế này.
“Cái gì mà người thế nào chứ. Mẹ thì chính là mẹ thôi” Cô bé còn đang đánh vật với đám băng gạc vu vơ trả lời hắn.
“Ngươi vẫn……vẫn luôn sống một mình ở nơi này ư?”
Cô bé gật đầu. Thì thào hỏi: “Cái kia……..a….Ngươi tên là gì thế?”
“Lam Điện Diễm” Lam Điện Diễm mở miệng trả lời , thanh âm gần như không có biểu cảm.
“Ngươi là đàn ông sao?” Cô bé lại hỏi lại vấn đề này.
Lam Điện Diễm nhíu mày cắn răng nói : “Đúng , ta là đàn ông”
Đôi mắt đẹp của cô bé khẽ trũng xuống vẻ mặt mang theo sự thất vọng nói : “Mẹ ta nói nếu có người đàn ông nào đến nơi này và gặp ta…………Ngươi thật sự không phải cha của ta ư?”
Lam Điện Diễm nhíu mày nhìn cô bé khẽ lắc đầu khẳng định.
Thần sắc cô bé lại thêm một phần ảm đạm tựa như viên ngọc Pearl đột nhiên mất đi ánh sáng vốn có làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy đau lòng thương tiếc tiếp tục nói :
“Mẹ ta nói nếu như có một người đàn ông nào tới gặp ta thì đó nhất định là cha của ta.”
Nhìn cô bé ánh mắt ảm đạm đau lòng Lam Điện Diễm vốn được coi như ma quỷ lại đã nói ra một câu mà cũng chính bởi câu nói này vận mệnh của hắn đã thay đổi một cách chóng mặt mà hắn không còn kiểm soát được nữa.
“Cái kia………Nếu như ngươi nguyện ý…..Ngươi có thể gọi ta là Cha”
Nơi này có lẽ là một khu rừng nguyên sinh cơ hồ như không có dấu vết của con người ở nơi đây .
Cưỡi ở trên lưng voi Lam Điện Diễm để tùy ý cô bé càng ngày càng đưa hắn vào sâu trong rừng rậm bí ẩn, càng thêm núi đá chập trùng.
Cô bé giống như một tiểu tinh linh trong rừng, cũng không ngoan ngoãn ngồi phía trước người Lam Điện Diễm . Trong chốc lát ở trên lưng voi đứng lên, dùng tay bắc làm cái loa trên miệng học theo tiếng chim trong rừng kêu lên, rồi trong chốc lát lại đã vào cạp ngà voi hình bán nguyệt kia, thảnh thơi lắc lư đôi chân nhỏ, gặp được bông hoa dại nhỏ xinh đẹp thuận tay ngắt xuống cài lên phía trên tai.
Lam Điện Diễm nhìn cô bé đang ngồi vắt vẻo nơi ngà voi lại thấy lòng mình khẽ nhảy ,không hiểu vì sao lửa giận trong ngực hắn bắt đầu dấy lên.
Cô bé thảnh thơi hừ hừ vẫn tiếp tục thu thập thêm những bông hoa dại bện thành vòng hoa .
Lam Điện Diễm lạnh giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”Đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động hỏi tên của một người con gái. Nếu như nàng cũng được tính làm một người con gái đúng theo nghĩa theo lời hắn nói.
“Thuỷ” Cô bé xoay qua đối diện với Lam Điện Diễm nở nụ cười thật tươi sáng,nụ cười kia như toả ra hơi thở nhu hoà như bãi cỏ xanh tươi mát.
“Ngươi từ đâu tới?” cô bé hỏi lại. Không đợi Lam Điện Diễm trả lời, cô bé đột nhiên thu hồi nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tối lại giống như mặt trời bị mây đen che khuất ánh nắng, ảm đạm thở dài nhìn xuống nói : “Ngươi thật sự không phải cha ta ?”
Không biết tại sao tâm tình Lam Điện Diễm theo tiếng thở dài của cô bé mà cũng trùng xuống. Lam Điện Diễm thế nhưng không có phủ nhận tâm tình của mình lúc này,
“Ngươi tên gì?” Cô bé đột ngột trở lại vấn đề tên tuổi.
“Lam Điện Diễm”
“Lam Điện Diễm?” Cô bé kinh ngạc một chút sau đó mang vòng hoa khi nãy bện trên đầu mình nhanh chóng tới bên Lam Điện Diễm đang ngồi trên lưng voi đặt lên đầu hắn.
Một thoáng không khí tươi mát của thân thể mềm mềm kia cơ hồ như đã chạm vào ngực hắn vô tình lại làm dấy lên điều gì đó khó hiểu trong tâm tình Lam Điện Diễm .
“Ngươi…”
Không đợi Lam Điện Diễm kịp nói gì, cô bé lập tức lùi lại và đứng lên, đứng trên lưng voi, mũi chân kiễng lên, tay tạo thành mái che trước mắt che nắng nhìn về phía xa xa.
Thân thủ thật linh hoạt nha, đây chính là yếu tố quan trọng để một ai đó có thể trở thành thành viên của “Nhất Cấp Dạ Sát”. Lam Điện Diễm theo bản năng nghề nghiệp đánh giá cô bé. Tầm mắt vừa chạm đến đôi chân ngọc , ngực bỗng giống như có nuôi con cá chạch , vừa mạnh mẽ lại trơn trượt .
Cô bé chỉ vào phía trước nói : “ Ngươi xem , đã đến nơi rồi”
Lam Điện Diễm có chút cố sức di dời ánh mắt, nhìn về phía trước vẫn chỉ thấy một thác nước thật lớn, cau mày nhìn cô bé.
Nàng là Tôn Ngộ Không sao ? Sao lại ở trong “Thuỷ Liêm động?”
Cô bé hì hì cười, chỉ chỉ thác nước phía trên.
Hướng theo phía cô bé chỉ nhìn lại lúc này hắn thấy phía trên đỉnh núi có một gốc cây thô to tính ra cũng tuổi cũng đến cả trăm năm,cũng được tính là một gốc đại thụ. thân cây uốn lượn hướng lên trên giống như cao lên tới tận mây xanh .dưới gốc đại thụ ẩn hiện một toà nhà nhỏ nhỏ kiến trúc đơn giản .
Có lẽ đây là nhà cô bé !!!!!
Lam Điện Diễm nhìn cô bé. Hắn nghĩ hắn chắc chắn đã gặp phải một nữ Tazan!
Cô bé vỗ vỗ tai voi nói : “Nhanh chút đi, Tiểu Ngoan!”
Tiểu Ngoan ngao ngao vài tiếng rồi hướng về phía đỉnh núi chạy tới .
Thoáng cái đã tới nơi, đi vào phía dưới tàng cây, cây đại thụ này nhìn gần thật sụ là đồ sộ hơn so với lúc nhìn xa khi nãy vài phần, cạnh chạc cây có một tiêủ đình nhỏ kiểu dáng nhà gỗ . Lại hướng về phía trước tàng cây nhìn thấy là một căn nhà nhìn thấy ngay sự tinh xảo dạng “Nhà gỗ biệt thự”, cùng với tiểu đình kia có lẽ cùng một khuôn viên.
Tiểu Ngoan lại buông cái vòi xuống làm thành thang trượt, cô bé nhanh chóng nhảy xuống sau đó hướng phía Lam Điện Diễm vẫy vẫy cánh tay .
Tiểu Ngoan tuy không tình nguyện nhưng vẫn hướng tới Lam Điện Diễm buông cái vòi xuống, Lam Điện Diễm không chút cảm kích lập tức nhảy xuống khỏi lưng voi .
Cô bé lại hì hì cười, động tác vô cùng linh động lôi kéo đám dây như cái thang dây trên mặt đất, theo thân cây hướng về nơi cách mặt đất năm sáu thước bên trái bên phải tiểu đình hiện lên .
Nhìn cô bé nhẹ nhàng mà mạnh mẽ dáng người, thói quen nghề nghiệp làm cho Lam Điện Diễm càng thêm xác định nàng là một “Hảo Mầm” (hana : ý anh ý là một người có đủ tố chất trở thành thành viên của “Nhất cấp dạ sát” nhưng hana không tìm ra cái từ nào để miêu tả thật ngắn nên cứ để thế,hehe).
Lam Điện Diễm một tay cầm lấy đám dây rất nhanh leo lên, nhịn không được hỏi : “Ngươi nơi này sống cùng tinh tinh hay sao?”
Cô bé quay đầu, “Đâu có cái gì? Ta chỉ có Huyễn Vũ cùng Đại Thanh.”
“Đó là cái gì?”
“Là những người bạn tốt của ta.”
Lam Điện Diễm không dám còn muốn tưởng tượng cô bé kỳ lạ này còn có loại bạn tốt kỳ quái nào nữa.
“Ngươi trong nhà có ai khác không ? Ý ta là nói… con người ấy?” Nàng giống như không có Cha . Điều này hắn đã biết .
Cô bé lắc đầu,phía trước đã hiện lên tiểu đình,phía cạnh có thang hướng về nhà gỗ biệt thự. “Không có ai, chỉ có mẹ ta, mẹ ta một năm sẽ đến thăm ta một lần. Trừ mẹ ta thì ngươi là người đầu tiên ta thấy”
Đây là cái chuyện quái quỷ gì đây ? Nàng rốt cuộc là nữ tazan hay là nàng công chúa tóc dài đây .
Cô bé động tác nhanh chóng đã lên đến nhà gỗ. Lam Điện Diễm cũng đi theo nhảy lên.
Nga! Đẩy cửa vào hắn mới cảm thấy cô bé này tuyệt đối không là nữ Tazan, cũng không phải nàng công chúa tóc dài, mà nàng công chúa Bạch Tuyết bị mẹ kế đuổi ra khỏi hoàng!
Nhà gỗ nội thất bố trí quả thực có thể nói là hoa lệ !
Sàn gỗ lộ ra thảm Ba Tư hoa lệ . Không có giường, khả năng tấm thảm kia chính là giường, một bên có cái bàn ăn nhỏ, mặt trên bãi đầy hoa quả cùng quả dại.Một cái giá sách bằng gôc thô màu trắng bên trên chứa đầy các loại sách ,tủ quần áo không được che cẩn thận nên có thể dễ dàng nhìn ra trong tủ có rất nhiều quần áo.Một bên có một chiếc ngà voi trắng dung để trang trí. Vách tường một chỗ khác có một tủ bát , bên trong cũng là tràn đầy đồ ăn và các loại hoa quả. Trên vách tường còn có treo súng săn và cung nỏ.
Thậm chí còn có một cái gác xép nhỏ , bên trong dĩ nhiên là buồng vệ sinh.
“Nơi này thật sự chỉ có mình ngươi sống sao? ” Lam Điện Diễm nhìn qua bốn phía nói : “Cha mẹ của ngươi đâu ?”
“Cha mẹ là cái gì gì a? Nga…” Cô bé như chợt nhớ tới điều gì đó , đôi mắt đẹp chợt cụp xuống lắc đầu nhỏ giọng nói : “ Không có , ta chỉ có mẹ thôi .”
“Mẹ ngươi là cái gì thế ?” Lam Điện Diễm thấy chưa bao giờ thấy mình lại lắm chuyện đi tò mò chuyện nhà người khác như thế .
“Mẹ chính là mẹ thôi .”
“Là một người hầu ư ?” Lam Điện Diễm tiếp tục hỏi.
Cô bé không muốn nói tiếp nên gật gật đầu nói : “Nàng hàng năm sẽ đến thăm ta một lần, à có khi sẽ là hai lần . Mỗi lần tới đều mang đến cho ta rất nhiều thứ nha .”
Cô bé kéo tay Lam Điện Diễm ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ , mang đến một hộp cứu thương . Lam Điên Diễm không nhìn thấy bàn tay nhỏ bé tưởng như không có xương kia của cô bé thuận tiện vung tay ra phía trước làm cho hai bàn tay khẽ chạm vào nhau.
Trên mặt Lam Điện Diễm biểu tình không hề thay đổi , ngược lại trên mặt cô bé kia lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn , cố tình che che mặt không dám nhìn tới.
Lam Điện Diễm nhìn biểu tình của cô bé thì hơi sửng sốt rồi lại tự rủa thầm trong lòng. Hắn sao có thể vì hành động vừa rồi mà rung động chứ .
Cô bé len lén nhìn Lam Điện Diễm thấy máu ở vết thương nơi cánh tay vẫn đang chảy vội vàng mang băng gạc ra định giúp hắn cầm máu. Thế nhưng Lam Điện Diễm lại thô lỗ gạt tay nàng ra ,đưa tay cầm cuộn băng gạc tự minhg băng bó.
Cô bé không biết hắn làm sao? Hoặc là nói rõ hơn là nàng không biết vì sao hắn lại tức giận. Càng sẽ không dám tưởng tượng vì sao hắn lại tức giận như thế.
Nhìn hắn khó khăn tự làm nàng nhỏ giọng nói : “Để ta giúp ngươi đi mà” (hana : tỷ ấy muốn giúp ca mà còn phải nói kiểu năn nỉ thế đấy.khổ thân qua…….Lam ca : *liếc mắt* chuyện này ai cho ngươi quản..Hana : khóc không ra nước mắt….bỏ chạy)
Lam Điện Diễm vẫn không nói gì………
Thấy hắn không nói gì cô bé liền nhanh tay với lấy vòng hoa trên đầu hắn xuống dùng tay nghiền nát rồi đổ vào miệng vết thương của hắn sau đó cẩn thận mang băng gạc quấn chặt lại.
Thì ra trên đường nàng thảnh thơi hái những bông hoa dại này là có mục đích này.
Những bông hoa nhỏ màu vàng kia thì ra có công dụng giảm nhiệt cầm máu , Lam Điện Diễm mơ hồ cảm thấy nơi miệng vết thương kia truyền đến một chút cảm giác lạnh lạnh nhưng sao những nơi bàn tay nhỏ bé kia chạm vào lại bắt đầu nóng lên .
Lam Điện Diễm lúc này khẽ nói :
“Mẹ ngươi là người như thế nào ?” Hắn thật không hiểu rốt cuộc người ấy là kiểu người mẹ thế nào mà mang con gái mình để mở nơi núi rừng nguy hiểm thế này.
“Cái gì mà người thế nào chứ. Mẹ thì chính là mẹ thôi” Cô bé còn đang đánh vật với đám băng gạc vu vơ trả lời hắn.
“Ngươi vẫn……vẫn luôn sống một mình ở nơi này ư?”
Cô bé gật đầu. Thì thào hỏi: “Cái kia……..a….Ngươi tên là gì thế?”
“Lam Điện Diễm” Lam Điện Diễm mở miệng trả lời , thanh âm gần như không có biểu cảm.
“Ngươi là đàn ông sao?” Cô bé lại hỏi lại vấn đề này.
Lam Điện Diễm nhíu mày cắn răng nói : “Đúng , ta là đàn ông”
Đôi mắt đẹp của cô bé khẽ trũng xuống vẻ mặt mang theo sự thất vọng nói : “Mẹ ta nói nếu có người đàn ông nào đến nơi này và gặp ta…………Ngươi thật sự không phải cha của ta ư?”
Lam Điện Diễm nhíu mày nhìn cô bé khẽ lắc đầu khẳng định.
Thần sắc cô bé lại thêm một phần ảm đạm tựa như viên ngọc Pearl đột nhiên mất đi ánh sáng vốn có làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy đau lòng thương tiếc tiếp tục nói :
“Mẹ ta nói nếu như có một người đàn ông nào tới gặp ta thì đó nhất định là cha của ta.”
Nhìn cô bé ánh mắt ảm đạm đau lòng Lam Điện Diễm vốn được coi như ma quỷ lại đã nói ra một câu mà cũng chính bởi câu nói này vận mệnh của hắn đã thay đổi một cách chóng mặt mà hắn không còn kiểm soát được nữa.
“Cái kia………Nếu như ngươi nguyện ý…..Ngươi có thể gọi ta là Cha”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.